Chương 845: Hai mẹ con số khổ
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1153 chữ
- 2022-02-08 03:38:34
Mặc dù bề ngoài của con chó này cực xấu, nhưng nó rất ngoan ngoãn, chết như thế thật sự đáng thương. Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã tiến lên xem xét, kết q8uả lại phát hiện trước người con chó có một vũng máu, mà nửa người của nó cũng bị hõm vào rất sâu, chắc là bị vật nặng nào đó đập bị thương rồi chạy 3về hang, bị thương nặng quá không chữa được nên chết.
Thấy con chó nhỏ chết thảm, Viên Mục Dã không khỏi lo lắng cho đứa trẻ lông lá. Theo lý9 mà nói, lúc ấy hai tên ngốc chịu trách nhiệm trông coi trở lại rất nhanh, đáng lẽ không thể xảy ra chuyện này chứ? Nếu con chó bị thương vào lúc ấy,6 tại sao cậu lại không nghe thấy âm thanh nào?
Đoàn Phong thấy sắc mặt Viên Mục Dã không tốt nên trầm giọng hỏi:
Đây là con chó do thằng bé 5dẫn cậu vào nuôi hả?
Viên Mục Dã bèn đẩy mành ra và chui vào, Đoàn Phong đứng cạnh trông chừng cho cậu, thấy Viên Mục Dã vào nên cũng đành phải chui vào theo… Người phụ nữ bị hai người đột ngột xông vào dọa sợ, nhưng chị ta lại không hề cất tiếng hét gì cả.
Cùng lúc đó, đứa trẻ lông lá nằm trên chiếu đùng cái ngồi bật dậy, nhìn Viên Mục Dã với vẻ mặt kinh ngạc, trong ánh mắt có sự vui sướng nói không nên lời. Viên Mục Dã thấy mắt trái của nó sưng vù thì biết chắc nó đã bị đánh.
Viên Mục Dã chỉ vào mắt nó, muốn hỏi xem đã xảy ra chuyện gì sau khi mình đi. Có lẽ là không ngờ Viên Mục Dã còn có thể sống sót ra khỏi cái hang đó, thế nên đứa trẻ lông lá nhệch miệng ra khóc, nhưng vẫn khóc mà không phát ra âm thanh nào.
Đoàn Phong lại nói bằng biểu cảm nghiêm túc:
Cậu có thể tìm được bọn tôi là nhờ công của cậu bé kia. Nếu xảy ra chuyện gì thật, tôi và cậu cùng đi cứu nó cũng hợp tình hợp lý… Nhanh lên, đừng nhiều lời nữa, nếu không chậm trễ thêm nữa là trời sáng đấy.
Viên Mục Dã thấy không lay chuyển được Đoàn Phong nên đành phải dẫn anh ta đến lán cỏ mà đứa trẻ lông lá đã đi vào, nếu cậu đoán không nhầm thì chắc đó là nhà của nó. Không ngờ, khi họ đến trước lán cỏ lại nghe thấy tiếng khóc của một người phụ nữ từ bên trong truyền ra.
Viên Mục Dã khẽ nhấc mành cỏ lên và nhìn vào trong, cậu thấy trong lán đốt một chiếc đèn dầu mờ mờ, một người phụ nữ quấn rất nhiều mảnh vải trên mặt đang ngồi ở trong khẽ khóc thút thít. Viên Mục Dã nhìn theo ánh mắt của chị ta, quả nhiên thấy đứa trẻ lông lá đang nằm trên một chiếc chiếu làm bằng cỏ.
Ai ngờ Viên Mục Dã chưa kịp đáp thì người phụ nữ kia đã quỳ thẳng xuống đất, miệng muốn nói gì đó, nhưng mãi vẫn không thể phát ra âm thanh nào. Viên Mục Dã vội vàng nâng người dậy rồi bảo:
Tình trạng của chúng tôi hiện giờ không thích hợp mang theo hai người đi cùng, chỉ cần chúng tôi ra ngoài được thì nhất định sẽ nghĩ cách trở lại đón hai người đi.
Dường như người phụ nữ có thể hiểu lời Viên Mục Dã nói, chị ta huơ tay huơ chân một cách nôn nóng, sau đó cũng học theo Viên Mục Dã vẽ xuống đất bằng cọng cỏ, chẳng qua điều làm Viên Mục Dã và Đoàn Phong kinh ngạc là, người phụ nữ này biết viết chữ!
Người phụ nữ nói giọng của mình bị hỏng rồi, không phát ra âm thanh được nữa, chị ta hy vọng Viên Mục Dã và Đoàn Phong đưa con mình đi trước. Với tình trạng của chị ta hiện giờ, có đi hay không đều không sao cả.
Viên Mục Dã gật đầu:
Tôi phải đi xem thử cậu nhóc kia có chuyện gì hay không đã… Thế này đi, anh ra khỏi thung lũng trước tìm cứu viện, tôi đi xác định thằng bé không sao rồi sẽ đuổi theo anh.
Ai ngờ Đoàn Phong lại phản đối ngay:
Không được, cậu không thể đi một mình, lỡ đâu có sự cố gì thì cậu sẽ chẳng có ai giúp đỡ cả.
Viên Mục Dã cười nói:
Không sao, trước đó không phải tôi cũng lên đảo một mình đấy à?
Người phụ nữ thấy Viên Mục Dã và Đoàn Phong không có ý xấu, dường như cũng biết họ và đứa trẻ lông lá quen nhau nên chị ta vội dịch sang bên cạnh nhường chỗ, muốn để hai người họ được ngồi xuống. Lúc này, Viên Mục Dã bước lên kiểm tra người đứa trẻ lông lá và phát hiện trừ mắt sưng to ra, trên người nó còn có rất nhiều chỗ bầm tím.
Viên Mục Dã tiện tay rút một cọng rơm dưới chiếu ra rồi vẽ một hình người nhỏ có một mắt xuống nền đất, hỏi nhóc lông lá có phải tên này đánh không? Đứa trẻ cười khổ, sau đó gật đầu với cậu.
Đoàn Phong khe khẽ nói:
Hay là chúng ta dẫn hai mẹ con bọn họ đi luôn?
Cuối cùng Viên Mục Dã đã gặp được một người có thể giao tiếp bình thường, vì thế cậu nhanh chóng hỏi chị ta:
Chị là người dân gốc ở trên đảo này sao?
Đầu tiên người phụ nữ lắc đầu, sau đó tiếp tục viết dưới đất:
Mười năm trước tôi và chồng ra biển đánh cá. Lúc ấy mô tơ của thuyền đánh cá hỏng, lại gặp gió to, chúng tôi đã bị dạt tới nơi này.
Vậy chồng của chị đâu?
Viên Mục Dã hỏi.
Người phụ nữ khổ sở viết:
Đảo này là nơi từng bị nguyền rủa. Anh ấy lên đảo mới mấy ngày đã bị bệnh, tôi cũng cảm thấy khó chịu trong người. Chúng tôi chưa kịp rõ là chuyện gì thì đã gặp đám ma quỷ kia, bọn chúng giết chết chồng tôi rồi đưa tôi về đây.
Tất nhiên Viên Mục Dã biết tại sao những tên kia mang người phụ nữ trở về, bởi vì đây là biểu hiện điển hình nhất của xã hội nguyên thủy trong giai đoạn đầu của loài người, đó là giết chết đàn ông của bộ lạc khác, cướp phụ nữ của họ.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã thật sự rất đồng tình với người phụ nữ trước mặt, không biết mười năm qua chị ta sống như thế nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.