Chương 855: Người nhà
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1229 chữ
- 2022-02-08 08:03:00
Đoàn Phong nghe vậy cũng cầm tờ báo lên nhìn thử, sau đó cau mày nói:
Một bức ảnh to bằng ngần này, độ phân giải lại còn thấp đến như vậy... 8Làm sao cậu có thể chắc chắn rằng cô gái này chính là Tố Cơ?
Viên Mục Dã hơi kinh ngạc, sau đó cười khổ lắc đầu:
Tôi không thể nhìn3 nhầm, chính là cô ấy... Nhưng tại sao cô ấy lại xuất hiện vào hơn ba mươi năm trước chứ?
Tân Chí Dũng thở dài:
Có một tình huống m9à lúc đầu tôi không nói cho mọi người biết. Thật ra lúc mới khai quật ngôi mộ cổ đó, chúng tôi còn phát hiện dấu vết trộm cắp, thủ đoạn của b6ọn trộm mộ rất tinh vi, phần chính của ngôi mộ không bị phá hoại nghiêm trọng, nhưng một số đồ vật bằng vàng đã bị lấy đi.
Đoàn Phong thở dài:
Được rồi... Nhưng tôi vẫn hy vọng cậu có thể chuẩn bị tâm lý, bởi vì dù sao đây cũng là tờ báo của hơn ba mươi năm trước, với tình hình của Tố Cơ lúc đó, đừng nói sống ba mươi năm, thậm chí ba ngày chưa chắc cô ấy đã chống đỡ được.
Đương nhiên Viên Mục Dã biết những điều Đoàn Phong vừa nói, nhưng Tố Cơ là một khúc mắc trong lòng mà cậu không thể vượt qua. Cô ấy bị trúng độc vì cứu cậu, cậu muốn đưa Tố Cơ về thời hiện đại để chữa trị nhưng kết quả lại làm lạc mất cô ấy... Chuyện này luôn là mối bận tâm trong lòng Viên Mục Dã, vì vậy bằng bất cứ giá nào cậu cũng phải thực hiện chuyến đi này.
Sau khi trở về nhà vào buổi tối, Viên Mục Dã nói với Lệ Thần về hành trình ngày hôm sau của mình, đồng thời cậu cũng dặn dò Lệ Thần dành thời gian đến bệnh viện thăm Thẩm Thiên Vũ, nếu có tình huống gì thì hãy gọi cho cậu.
Viên Mục Dã bắt máy, cậu nói chuyện với Đoàn Phong về hành trình ngày mai, Lệ Thần thấy vậy thì nuốt những lời muốn nói xuống, hắn muốn đợi Viên Mục Dã giải quyết xong chuyện trước mắt rồi lại nói...
Sáng sớm hôm sau. Đoàn Phong lái xe đến đón Viên Mục Dã, căn cứ theo địa chỉ trên quyển tạp chí, vịnh Hắc Lang cách thủ đô chưa đến bốn trăm cây số, nếu điều kiện đường xá tốt thì có thể đến nơi vào buổi trưa.
Trên đường đi, Viên Mục Dã luôn tập trung vào quyển tạp chí mà Tân Chí Dũng đưa cho, cậu cố gắng tìm ra một số manh mối hữu ích, nhưng những tin tức trên này quá chính thức, cũng không đề cập đến vụ trộm mộ.
Nghe Viên Mục Dã nói vậy, Tân Chí Dũng gật đầu:
Tất nhiên là được rồi...
Nói xong, anh ta lấy một quyển tạp chí từ trong cặp ra và bảo:
Đây là tạp chí do viện nghiên cứu của chúng tôi xuất bản năm nay, trong này có tài liệu chi tiết về ngôi mộ cổ đó.
Quay trở lại xe, Đoàn Phong hơi lo lắng hỏi:
Cậu thật sự muốn đi tìm à?
Viên Mục Dã gật đầu:
Tôi đã đưa người ta vào trong gương đồng, sống hay chết cũng phải có kết quả...
Đoàn Phon5g tức giận hỏi:
Tại sao không nói chuyện quan trọng như vậy sớm hơn?
Tân Chí Dũng lúng túng:
Bởi vì lúc ấy tôi cũng không biết về sau sẽ xảy ra những chuyện kia, nên tôi không liên hệ ngay tình huống mộ bị trộm với những sự kiện sau đó...
Viên Mục Dã không nói nhiều về vấn đề này, cậu chỉ dùng điện thoại di động của mình chụp cẩn thận toàn bộ nội dung của tờ báo, sau đó ngẩng đầu nhìn Tân Chí Dũng và nói:
Giáo sư Tân, anh có thể nói cho tôi biết vị trí chính xác của ngôi mộ được không? Ngày mai tôi định đến đó xem thử.
Lệ Thần suy nghĩ một chút rồi nói:
Tôi thấy với tình hình của người đó, cơ thể cậu ta không thể kiên trì được lâu nữa đâu, chẳng qua là chết sớm vài ngày hay chết muộn mà thôi...
Viên Mục Dã đang chuẩn bị hành lý, nghe Lệ Thần nói vậy cậu đặt đồ trong tay xuống rồi bảo:
Tuy là nói như vậy, nhưng giữa người với người phải để ý ân tình, bất kể lúc trước cơ thể cậu ta thế nào, lần này chúng ta đã nợ cậu ta một ân tình lớn, vậy tại sao lại không trả ân tình này cho cậu ta trong khả năng của tôi và cậu chứ?
Mặc dù Lệ Thần không hoàn toàn hiểu ý của Viên Mục Dã, nhưng hắn vẫn gật đầu:
Được, tôi biết rồi...
Lệ Thần nói đến đây bỗng nhớ ra điều gì đó, nhưng hắn còn chưa kịp nói thì Viên Mục Dã đã nhận được điện thoại của Đoàn Phong.
Vịnh Hắc Lang là một thị trấn nhỏ nằm ở phía Bắc của tỉnh lân cận, với dân số chưa đến 30.000 người, đây là một nơi có giao thông tương đối khó đi, Viên Mục Dã cảm thấy rằng một cô gái bí ẩn không rõ thân phận đột nhiên xuất hiện ở một nơi nhỏ như vậy, cho dù vào ba mươi năm trước thì cũng là một chuyện ồn ào náo động, chắc sẽ không quá khó để hỏi thăm...
Buổi trưa, hai người thuận lợi đến vịnh Hắc Lang. Trước tiên bọn họ đi tìm tờ báo đăng tin tìm người mất tích, kết quả họ phát hiện tòa báo này đã dừng xuất bản hơn mười năm trước. Ba số điện thoại trên báo cũng có hai số không còn liên lạc được nữa, chỉ có một số điện thoại của bệnh viện địa phương vẫn có thể kết nối.
Viên Mục Dã và Đoàn Phong lại chạy đến bệnh viện ở vịnh Hắc Lang, nhưng sự việc đó đã xảy ra hơn 30 năm trước, vì vậy bọn họ liên tục tìm vài người nhưng không ai biết gì về chuyện này...
Mãi đến khi bọn họ gặp được một bác sĩ Trung y già được mời về, ông ta đẩy gọng kính đen trên mặt lên, sau khi đánh giá hai người từ đầu đến chân thì mới nói:
Chuyện đã từ xưa xửa xừa xưa rồi, cậu thanh niên, tại sao cậu lại muốn hỏi chuyện này?
Viên Mục Dã trả lời rất lịch sự:
Không dối gì bác, cháu cũng chỉ mới nhìn thấy tờ báo cũ này cách đây vài ngày, cô gái này là... một người bạn của người lớn tuổi trong gia đình cháu, đã mất tích nhiều năm, bây giờ đột nhiên nghe được tin cô ấy, vì vậy bọn cháu vội vàng chạy đến để tìm hiểu tình huống năm đó.
Vị bác sĩ Trung y già gật đầu:
Hóa ra là như vậy... Vậy thì các cậu thật sự hỏi đúng người rồi, bây giờ đám thanh niên trong viện đều là mấy đứa trẻ, không ai biết chuyện này đâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.