Chương 856: Trộm mộ
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1115 chữ
- 2022-02-08 08:03:18
May mà ông già này là bác sĩ nên đã phát hiện ra vấn đề kịp thời khi mới xuất hiện triệu chứng, cộng với tính tự giác của bản thân cho n8ên bây giờ mới chỉ là những triệu chứng ban đầu...
Sau khi chúng tôi giải thích ý định đến đây, Trần Thủy Thanh ngạc nhiên hỏi:3
Chuyện này đã bao nhiêu năm rồi, tại sao bây giờ mấy người mới tìm đến? Kể cả những kẻ năm đó là lừa đảo, vậy bây giờ cũng chẳng có g9ì để chứng minh cả.
Khi bước ra khỏi viện dưỡng lão, Đoàn Phong lắc đầu bảo:
Trí nhớ của lão già này tốt thế, làm sao mà bị bệnh đãng trí được!
Tiếc là Viên Mục Dã không có tâm tình cằn nhằn Trần Thủy Thanh với Đoàn Phong, dù sao trước khi đến đây, cậu không ngờ được lại có kết quả như bây giờ...
Chính vì sự xuất hiện của nhóm trộm mộ này mà Tố Cơ mới không bị mắc kẹt bên trong ngôi mộ cổ, nhưng khi bọn họ đưa cô ta ra khỏi ngôi mộ, họ lại phát hiện
cái xác cổ
này vẫn còn sống. Trong cơn hoảng loạn, bọn họ đã cởi bỏ quần áo và trang sức đắt tiền trên người Tố Cơ rồi ném cô ấy vào núi tự sinh tự diệt...
Sau này có thể là nhìn thấy thông tin trên báo chí, mấy kẻ trộm mộ nghĩ rằng một thi thể cổ xưa còn sống đáng giá rất nhiều tiền, vì vậy bọn chúng đã giả làm người thân của Tố Cơ và đưa cô ấy đi, cũng chính vì vậy nên những người thân giả mạo này mới nói được vết bớt đỏ mà ngay cả Viên Mục Dã cũng không biết.
Viên Mục Dã nhận thấy vị trí tìm được cô gái hôn mê cách ngôi mộ cổ Bắc Tấn khoảng năm cây số, đồng thời cậu cũng phát hiện một chi tiết nhỏ khác, đó là cô gái này không hề mặc quần áo khi bị tìm thấy...
Nếu Viên Mục Dã không đoán sai, Tố Cơ đã xuyên qua gương đồng đến ngày 19 tháng 2 năm 1987. Đúng lúc này có một đám trộm ở trong mộ, vì vậy lúc đầu họ nghĩ Tố Cơ là một thi thể ngàn năm không hỏng trong ngôi mộ.
Viên Mục Dã đỏ mặt đáp:
Làm sao mà tôi biết được... Tôi còn chưa nhìn thấy lưng cô ấy.
Trần Thủy Thanh nghe xong gật đầu:
Ừ, cậu ta chắc chắn chưa nhìn thấy đâu!
Từ Lệ bật cười:
Sao cậu lại chạy đến chỗ chim còn không thèm ị thế hả?
Viên Mục Dã cười khổ giải thích:
Chuyện dài dòng lắm, lần sau gặp mặt tôi sẽ giải thích với anh...
Đoàn Phong bật cười:
Cậu cũng bị đãng trí hả, đương nhiên là đi đến đồn cảnh sát địa phương!
Đúng thế, tại sao Viên Mục Dã lại quên mất chuyện này nhỉ? Cả vị bác sĩ Trung y già và ông lão Trần Thủy Thanh đều báo cáo chuyện này lên trên, vì vậy chắc chắn trong cục cảnh sát sẽ có hồ sơ vụ án. Viên Mục Dã bèn gọi cho Từ Lệ và hỏi anh ta có quen ai ở vịnh Hắc Lang không?
5Trần Thủy Thanh gật đầu:
Đúng vậy, lúc đó có bốn người đàn ông đến đây và nói là người thân của cô gái...
Đoàn Phong hỏi:
Có bằng chứng gì không?
Sau đó Từ Lệ gọi điện cho đồn cảnh sát ở vịnh Hắc Lang và nói rằng anh ta có hai người bạn muốn kiểm tra hồ sơ của một người mất tích cách đây hơn ba mươi năm. May mà vịnh Hắc Lang là một khu vực nhỏ, xác suất xảy ra vụ án càng nhỏ hơn, nên Viên Mục Dã không khó để tìm thông tin về vụ án năm đó.
Theo tài liệu lưu trữ, một công nhân đang đốn gỗ trên núi vô tình tìm thấy một cô gái hôn mê bất tỉnh, anh ta nhanh chóng đưa cô gái vào bệnh viện vịnh Hắc Lang gần đó, trong thời gian này, cô gái vẫn luôn trong trạng thái hôn mê sâu.
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi hỏi tiếp:
Có phương thức liên lạc của những người đó không ạ?
Không ngờ Trần Thủy Thanh lại khịt mũi coi thường:
Là tôi ngốc, cậu ngốc hay bọn họ ngu? Những người kia mà là lừa đảo thì để lại phương thức liên lạc làm gì?
Trần Thủy Thanh suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
Có, một người đàn ông trong số họ tự nhận là anh trai, anh ta nói trên lưng em gái mình có một vết bớt đỏ bẩm sinh... Sau đó chúng tôi bảo y tá kiểm tra, đúng là có vết bớt đó thật.
Đoàn Phong nghe xong bèn nhìn Viên Mục Dã và hỏi:
Có không?
Thấy tâm trạng Viên Mục Dã không cao, Đoàn Phong vỗ vai cậu và bảo:
Đừng chán nản, đi thôi, để anh đây dẫn cậu đến một chỗ!
Viên Mục Dã ngạc nhiên:
Chỗ nào?
Viên Mục Dã định thốt lên, ai nói không có? Cậu cũng muốn tìm đến vào năm đó lắm, nhưng khi đấy Viên Mục D6ã thậm chí còn không biết mình đang ở đâu cơ?!
Đoàn Phong nghe thấy manh mối trong lời nói của ông lão:
Những kẻ đó?
Chuyện đã đến nước này thì Viên Mục Dã cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, nhưng tung tích của Tố Cơ sau đó chẳng khác nào mò kim đáy biển, không hề có một chút đầu mối nào... Hơn nữa, chuyện này cũng đã quá lâu rồi, nếu nó xảy ra bây giờ, kể cả Viên Mục Dã có dùng hết khả năng của mình, cậu cũng phải tìm mọi cách để tìm ra tung tích của Tố Cơ.
Nhưng chuyện đã xảy ra cách đây hơn 30 năm, Viên Mục Dã có lo lắng đến đâu cũng không thể thay đổi được những gì đã xảy ra... Kinh nghiệm trong quá khứ nói cho Viên Mục Dã biết rằng việc Tố Cơ bị bắt cóc có rất nhiều khả năng, nhưng chỉ không có khả năng còn sống.
Đoàn Phong lúc này đang hỏi thăm cả tổ tông nhà Tân Chí Dũng, nếu biết trước thế này, anh ta đã không để Viên Mục Dã đi tìm người, thế này chẳng phải là vết thương vừa đóng vảy lại xé ra, sau đó rắc thêm một chút muối vào hay sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.