• 4,015

Chương 859: Ngoài ý muốn


Tuy rằng câu nói này hơi vô lý, nhưng không tính là nói dối, chỉ là người bình thường sẽ khó mà tin được thôi. Tuy nhiên, Thẩm Thiên Vũ dường nh8ư có năng lực tiếp thu rất mạnh, vì vậy cậu ta không hề bám vào chuyện này, thay vào đó, Thẩm Thiên Vũ hỏi tại sao Viên Mục Dã không tiếp tục đ3ến thăm sau khi cậu ta tỉnh lại?

Nếu cậu ta đã hỏi Viên Mục Dã vấn đề này, cậu không thể nào nói là vì sợ vụ giả làm bạn bị lộ nên khôn9g đến nữa chứ? Viên Mục Dã biết cứ đưa đẩy với đối phương như thế cũng chẳng có ý nghĩa gì, cậu bèn nói thẳng:
Cậu Thẩm này, tôi thực sự xin l6ỗi vì đã giả vờ là bạn cậu, nhưng xin cậu hãy tin rằng tôi không hề có ác ý, cũng không muốn đạt được thứ gì đó từ phía cậu, còn về lý do tại s5ao tôi lại làm như vậy... Tôi không thể giải thích rõ ràng cho cậu vào lúc này, vì vậy tôi chỉ có thể xin lỗi cậu.


Thẩm Thiên Vũ cười:
Thật ra tôi đã từng nghĩ rằng có thể anh là người do anh trai tôi cử đến, nhưng điều này không logic, nếu như anh thật sự là người của anh ta, vậy tại sao anh không xuất hiện sớm hơn hoặc muộn hơn mà lại đúng vào lúc tôi bị mất tích bí ẩn? Sau khi loại bỏ tất cả mọi khả năng, cuối cùng còn lại một đáp án dù khó tin đến đâu thì vẫn phải chấp nhận, vì vậy tôi cho rằng việc anh xuất hiện chắc chắn có liên quan đến sự mất tích trong vài ngày của tôi, tôi nói có đúng không, anh Viên?

Không ngờ Thẩm Thiên Vũ nghe xong lại cười chế nhạo:
Cơ hội này thật sự là do ông trời ban cho? Hay là anh đặt mình vào góc độ của ông trời thế?

Viên Mục Dã nhất thời không biết hôm nay Thẩm Thiên Vũ hẹn mình là có mục đích gì, nhưng cậu nghĩ rằng mình đã nhờ Lệ Thần cứu sống Thẩm Thiên Vũ để trả ơn việc mượn thân xác cậu ta, thì từ nay về sau hai bên không nên dây dưa với nhau nữa.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã mỉm cười, nói:
Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu, nhưng cậu mới vừa tỉnh dậy và một cuộc sống hoàn toàn mới đang ở trước mặt cậu, bất kể ai đã cho cậu cơ hội này, cậu cũng nên nắm chắc lấy nó... Dù sao không phải ai cũng có thể bắt đầu lại cuộc sống của mình. Hôm nay chỉ đến đây thôi, cảm ơn lòng hiếu khách, tôi có việc nên về trước.

Lúc này, trong lòng Viên Mục Dã đã có một nhận thức mới về Thẩm Thiên Vũ, cậu ta không hề ngốc nghếch như trong lời đồn, thậm chí Thẩm Thiên Vũ còn là một thanh niên có suy nghĩ và tư duy logic rất cẩn thận...
Thấy Viên Mục Dã không trả lời mình, Thẩm Thiên Vũ bèn tự nói:
Anh Viên, chắc bây giờ anh đang rất ngạc nhiên, người trước mặt này thật sự là gã con ông cháu cha ngốc nghếch sao? Thật ra, người sống trên đời này đều có những điều không như ý, nó không hề liên quan đến xuất thân, hoàn cảnh gia đình và cuộc sống.

Viên Mục Dã trầm giọng nói:
Đúng vậy, trước đó tôi đã suy nghĩ quá hời hợt về chuyện này, nếu đã như vậy, tôi cũng không vòng vo nữa. Tôi biết hôm nay cậu hẹn tôi là muốn hỏi cái gì, có một số việc trước mắt tôi không tiện nói cho cậu, nhưng cậu yên tâm, điều này không tổn hại bất kỳ lợi ích nào của bản thân cậu, ngược lại nó còn tốt cho cậu nữa... Cuộc đời con người cũng không dễ sống, nếu ông trời đã cho cậu thêm một cơ hội, tôi hy vọng cậu có thể trân trọng nó.

Viên Mục Dã muốn đứng dậy rời đi, Thẩm Thiên Vũ thấy thế vội vàng cầm chiếc nạng dưới bàn rồi vất vả đứng lên, lúc này Viên Mục Dã đã bước đến cửa, khi nhìn thấy Thẩm Thiên Vũ tập tễnh đuổi theo mình, cậu đành phải dừng bước, nói:
Chân của cậu...

Thẩm Thiên Vũ cười khổ:
Nằm quá lâu nên cơ bắp hơi bị teo, nhưng đây không phải vấn đề quan trọng, chỉ cần cho nó một chút thời gian là có thể trở lại bình thường.

Viên Mục Dã thấy Thẩm Thiên Vũ như vậy, cậu đành kiên nhẫn nói:
Ưu tiên hiện tại của cậu là phục hồi chức năng...

Bởi vì cơ bắp trên chân Thẩm Thiên Vũ không còn nhiều sức lực nên cậu ta chỉ đứng một lúc là đã không chịu nổi, Thẩm Thiên Vũ đành dựa vào cạnh bàn và bảo:
Tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa, nhưng tôi có chuyện muốn nói với anh, anh có thể từ từ hẵng đi được không?


Viên Mục Dã thấy trên trán Thẩm Thiên Vũ túa mồ hôi, xem ra cậu ta thật sự không thể đứng được, Viên Mục Dã đành phải chủ động đỡ Thẩm Thiên Vũ quay về bàn...

Sau khi ngồi vào chỗ, Thẩm Thiên Vũ thả lỏng cơ thể rồi hít sâu một hơi, nói:
Nói ra chắc anh không tin, từ bé đến giờ bên cạnh tôi không có một người nào đáng tin cả. Trong mấy năm tôi hôn mê, tôi biết rõ người nhà đối xử với mình thế nào, tất cả những điều này đều nằm trong dự liệu của tôi, nhưng anh lại là một bất ngờ... Mặc dù anh không nói tại sao lại đến bệnh viện giả vờ làm bạn tôi, nhưng tôi có thể cảm giác được anh không có ác ý với tôi, thậm chí tôi còn có một sự tin tưởng khó mà giải thích được với anh. Tôi trước đây không hề như vậy, bởi vì tôi biết không thể tin ai trên thế gian này ngoài bản thân mình, nhưng lần này sau khi tỉnh lại, không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất vui khi y tá nói là có bạn đến thăm, mặc dù người bạn này là giả.


Viên Mục Dã thở dài:
Có lẽ cậu đã nằm trên giường bệnh quá lâu, hoặc cậu nghe theo lời y tá nên mới có loại ảo giác này... Nhưng vào thời điểm trước khi cậu hôn mê và cả sau khi đã tỉnh lại, quan hệ giữa chúng ta là hai người xa lạ, điểm chung duy nhất cũng là vào lúc cậu hôn mê, vì vậy chẳng có chuyện tin tưởng hay không tin tưởng ở đây cả.


Thẩm Thiên Vũ buồn bã nói:
Tôi hiểu điều này, nhưng bây giờ tôi không có người nào có thể tin tưởng được, anh cũng thấy tình huống của tôi rồi đấy, đến cả đi đường cũng vất vả, nếu không có người đáng tin cậy giúp đỡ, tôi thật sự sẽ phải vào tù.


Nghe xong, Viên Mục Dã thản nhiên nói:
Cậu nên đi gặp người bạn kia, năm đó cậu đã giúp hắn giải vây nên mới đến quán KTV, chắc chắn hắn biết rõ năm đó cậu có uống say hay không.


Thẩm Thiên Vũ vừa muốn nói gì đó, đột nhiên sững người lại, cậu ta nhìn chằm chằm vào Viên Mục Dã rồi hỏi:
Anh tin tôi vô tội à? Hay là anh biết điều gì đó?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.