Chương 860: Bàn tay đen tối
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1171 chữ
- 2022-02-08 08:03:12
Nghe vậy, Thẩm Thiên Vũ có vẻ không giữ được bình tĩnh:
Vì vậy tôi mới cần anh giúp, với năng lực của anh, không khó để giúp tôi lật ngược vụ án!
<8br>
Viên Mục Dã lập tức sầm mặt:
Cậu điều tra tôi?
Thẩm Thiên Vũ cũng không che giấu điều này, cậu ta nói thẳng:
Đây không phải chuyện3 khó, dùng tiền là có thể giải quyết... Nhưng anh đừng lo, người tôi tìm chỉ có thể tra được anh đã từng làm cảnh sát, chứ không tra ra được công vi9ệc cụ thể của anh bây giờ.
Viên Mục Dã thu lại vẻ hòa nhã vừa rồi:
Thẩm Thiên Vũ, tôi thấy cậu có vẻ chán sống rồi đấy, cậu không biết là 6không thể điều tra đời tư của người khác sao? Nhỡ điều tra đúng người cậu không thể trêu chọc vào... Vậy lúc đó không đơn giản là nằm trong bệnh việ5n vài năm đâu.
Thẩm Thiên Vũ thấy Viên Mục Dã có vẻ bực mình, cậu ta vội vàng giải thích:
Bởi vì trực giác nói cho tôi biết anh có thể giúp tôi, và cũng chỉ có anh mới giúp được...
May mắn là Thẩm Thiên Vũ mạng lớn, ngay lúc cậu ta sặc mấy ngụm nước thì được người hầu phát hiện rồi cứu lên. Mặc dù bị sặc đến viêm phổi, nhưng ít nhất vẫn giữ được tính mạng.
Nhưng khi Thẩm Thiên Vũ đang vùng vẫy dưới nước, cậu ta nhìn thấy một người đàn ông đi giày da đứng trên bờ, tiếc là lúc đó Thẩm Thiên Vũ đang quá căng thẳng nên chỉ nhớ kiểu dáng của đôi giày chứ không nhìn thấy khuôn mặt của người đó.
Không có sự che chở của người mẹ, Thẩm Thiên Vũ chưa đầy mười tuổi đã học được cách nhìn sắc mặt người khác. Lúc đầu cậu ta luôn tỏ ra thông minh hiếu học trước mặt cha mình, Thẩm Thiên Vũ tưởng làm như vậy sẽ tiếp tục được gia đình yêu thương, nhưng cậu ta không ngờ là mình suýt chết vì điều đó...
Có một lần Thẩm Thiên Vũ vô tình làm rơi quả bóng vào trong bể bơi, bởi vì từ bé đã sợ nước nên Thẩm Thiên Vũ không hay chơi ở chỗ gần mép nước, nhưng quả bóng là đồ chơi mới mà anh trai cậu ta mới mua hôm qua, Thẩm Thiên Vũ còn chưa chơi chán, vì vậy cậu ta tìm một chiếc vợt chuyên vớt lá rụng để vớt quả bóng.
Trước khi Thẩm Thiên Vũ năm tuổi, cậu ta sống một mình ở bên ngoài với người mẹ tên là Cận Mai của mình. Sau này vợ của Thẩm Ôn Bác, cũng là mẹ của Thẩm Thiên Hoa và Thẩm Như Lan qua đời, Cận Mai mới có thể đưa Thẩm Thiên Vũ vào cửa nhà họ Thẩm, mà tất cả những điều này đều do Thẩm Thiên Vũ là một đứa con trai.
Khi Thẩm Thiên Vũ vừa tới nhà họ Thẩm, mẹ cậu ta dặn phải biểu hiện tốt một chút, phải xuất sắc về mọi mặt thì mới được cha yêu thương, vì vậy Thẩm Thiên Vũ khi đó vừa thông minh vừa nghe lời, khiến Thẩm Ôn Bác vô cùng yêu thích cậu ta...
Có thể là do Thẩm Thiên Vũ không biết sử dụng cái vợt nên đã đẩy quả bóng ra xa hơn, còn bản thân cậu ta cũng càng ngày càng gần mép nước... Đúng lúc này, Thẩm Thiên Vũ bỗng bị ai đó đẩy từ phía sau, cậu ta rơi ngay vào trong nước.
Lúc đó Thẩm Thiên Vũ còn chưa biết bơi, lại thêm bị hoảng sợ nên dù bên cạnh có một cái lan can để leo lên bờ, Thẩm Thiên Vũ cũng không tóm được mà lại càng vùng vẫy càng trôi ra xa hơn...
Dù sao anh chị đều lớn hơn Thẩm Thiên Vũ rất nhiều, bọn họ dễ dàng dỗ một đứa trẻ mới vài tuổi như cậu ta. Lúc đó Thẩm Thiên Vũ rất vui vẻ, có cha mẹ yêu thương, anh trai và chị gái thường xuyên mua quà... Nhưng cuộc sống tốt đẹp đó đã kết thúc đột ngột sau cái chết của mẹ cậu ta.
Trong tâm trí trẻ thơ của Thẩm Thiên Vũ, cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng người mẹ kém cha mình đến gần bốn mươi tuổi lại chết vì một cơn bệnh nặng, mà bình thường bà ấy trông rất trẻ khỏe.
Viên Mục Dã không lên tiếng, cậu vẫn nhìn người thanh niên trẻ có sắc mặt hơi tái nhợt này bằng ánh mắt bực bội, Thẩm Thiên Vũ không còn cách nào khác nên đành phải hạ thấp tư thế của mình:
Viên Mục Dã, không, anh Viên, anh có thể nể tình tôi khập khiễng lén chạy từ bệnh viện ra gặp anh mà giúp tôi một chút... được không?
Viên Mục Dã nhìn Thẩm Thiên Vũ rồi tự hỏi không biết Lệ Thần có để di chứng gì trong cơ thể cậu ta hay không? Tại sao Thẩm Thiên Vũ vừa tỉnh lại đã bám lấy cậu thế?
Thẩm Thiên Vũ vội vàng gật đầu:
Tôi hiểu, anh yên tâm, tôi nhất định nói hết những gì mình biết...
Sau đó, Thẩm Thiên Vũ kể cho Viên Mục Dã nghe rằng, sự hiếu thảo, tình anh em trong gia đình họ bao nhiêu năm qua chỉ là vẻ bề ngoài, tất cả chỉ để thể hiện cho người ngoài nhìn, chỉ có người nhà họ Thẩm mới biết tình huống thật sự là gì.
Cực chẳng đã, Viên Mục Dã vẫn luôn là một người mềm lòng, hơn nữa cậu cũng đã biết sự thật về vụ tai nạn năm đó... Vì vậy Viên Mục Dã không thể hoàn toàn buông tay mặc kệ được.
Viên Mục Dã suy nghĩ một chút rồi bảo:
Muốn tôi giúp cậu cũng được, trước hết cậu không được giấu tôi điều gì hết, tôi phải biết những người nào muốn hại cậu, hiểu không?
Tuy nhiên, Thẩm Thiên Vũ biết chỉ có hai người đàn ông trong nhà họ Thẩm đi giày da ở nhà, một là cha cậu ta Thẩm Ôn Bác, hai là người anh trai lớn hơn cậu ta hai mươi mấy tuổi Thẩm Thiên Hoa...
Điều khiến Thẩm Thiên Vũ không ngờ được là từ khi rơi xuống nước, cậu ta liên tục gặp tai họa, có lần không hiểu sao lại ngã từ trên cầu thang tầng hai xuống và bị gẫy một cánh tay.
Kể từ đó, Thẩm Thiên Vũ trở nên vô cùng rụt rè, cậu ta bắt đầu sợ hãi mọi người trong gia đình, kể cả cha mình là Thẩm Ôn Bác. Lúc đó tất nhiên Thẩm Thiên Vũ không hiểu phải tránh đi mũi nhọn, cậu ta chỉ ẩn giấu bản thân theo bản năng, để kẻ xấu không tìm được...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.