Chương 888: Chơi bóng rổ
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1069 chữ
- 2022-02-08 08:03:50
Không ngờ Vương Tử Thụy lại cười nhạo:
Mày nghĩ tao ngốc à? Nếu nhận tiền chuyển khoản của mày, không phải sẽ để lại chứng cứ bọn 8tao tống tiền mày sao?
Viên Mục Dã thấy tên Vương Tử Thụy này đúng là gian manh, biết rằng chuyển khoản sẽ tạo thành chứn3g cứ, nếu suy nghĩ này đặt lên việc học thì có lẽ cũng không cần đến lớp luyện thi đâu?
Có điều Viên Mục Dã vẫn không hiểu9 rõ, với thành tích của Đặng Hạo Dương thì đâu cần đi học thêm, vì sao cậu ta vẫn nhất quyết muốn đi, hơn nữa trong thành phố cũng6 có rất nhiều gia sư và trường dạy thêm có tiếng, vì sao cứ phải đến học chung với đám Vương Tử Thụy này?
Mặc dù hành vi n5ày rất khó hiểu, nhưng theo phỏng đoán của Viên Mục Dã thì nhất định có một nguyên nhân nào đó khiến Đặng Hạo Dương không thể không đến...
Viên Mục Dã lại tiếp tục theo dõi tình hình bên trong phòng học, Vương Tử Thụy dùng nét mặt khinh miệt nói với Đặng Hạo Dương:
Vì sao mấy ngày trước mày không đến?
Đặng Hạo Dương không trả lời ngay mà cúi đầu nhìn hai tay mình, do dự một lúc mới nói:
Tôi bị ốm, phải nghỉ mấy hôm...
Đặng Hạo Dương đột nhiên nhìn Viên Mục Dã, sau đó căng thẳng nói:
Có thể... có thể có vấn đề gì chứ? Không sao đâu! Thật sự không sao!
Cậu ta càng nói như vậy chứng tỏ vấn đề càng nghiêm trọng, nếu như Viên Mục Dã đoán không sai, Đặng Hạo Dương rất sợ bóng tối, cho nên phòng của cậu ta mới luôn luôn không tắt đèn, điều này cũng được xác thực qua Trương Mạn Lệ.
Còn về chuyện vì sao Đặng Hạo Dương lại sợ bóng tối thì Viên Mục Dã tạm thời chưa biết, có điều theo suy đoán của cậu đây chính là nguyên nhân quan trọng khiến Đặng Hạo Dương biến thành tình trạng như hiện tại...
Sau khi quay xe về, A Triết bực mình bảo:
Cậu nhìn cái dáng vẻ sợ hãi của nó đi, tôi nhìn đã muốn đánh thêm cho trận nữa rồi... Mấy chuyện kiểu này là như thế đấy, trông cậu càng yếu đuối thì càng hay bị bắt nạt!
Không ngờ Vương Tử Thụy lại ôm Đặng Hạo Dương sau đó thì thầm vào tai cậu ta nói nhỏ vài câu, rồi cười phá lên... Mặc dù nhìn bề ngoài quan hệ của bọn họ không tệ, nhưng Viên Mục Dã có thể nhận ra Đặng Hạo Dương luôn kháng cự khi Vương Tử Thụy đến gần.
Cũng không biết Vương Tử Thụy nói gì với Đặng Hạo Dương mà khi quay lại xe, cậu ta lại nói với Viên Mục Dã:
Tối nay tôi muốn đi chơi bóng rổ với bạn cùng lớp.
Nơi đám Vương Tử Thụy hẹn chơi bóng rổ là một trung tâm thể dục thể thao của thành phố, nơi đây có sân bóng rổ chuyên nghiệp, nhưng giá tiền thuê sân này cũng không ít, cho nên không phải học sinh trung học bình thường nào cũng có thể đặt được.
Mặc dù Đặng Hạo Dương nhiều lần yêu cầu Viên Mục Dã không được phép đi theo mình, nhưng sao cậu có thể nghe theo lời của một đứa con nít chứ? Hơn nữa, Viên Mục Dã không chỉ đi vào một mình, mà còn mang cả A Triết theo... Dù sao đi một mình vào sân vận động cũng rất kỳ lạ.
Viên Mục Dã không nói chuyện, nhưng A Triết ngồi sau tay lái thì tỏ vẻ chán ghét, giống như đang nói:
Đấy mà là chơi bóng rổ à? Bọn chúng đánh mày thì có?
Lúc đưa Đặng Hạo Dương lên tầng, Viên Mục Dã thấy được cậu ta đang cố gắng kiềm chế bản thân nên thì thầm hỏi:
Cậu chắc chắn đêm nay ra ngoài không vấn đề gì chứ?
Điều này thì Viên Mục Dã tin, với tính cách của A Triết, gã nhất định có thù tất báo, người dám bắt nạt gã khi còn nhỏ đừng nói là cỏ trên mộ, có khi đã mọc thành thảo nguyên rồi.
Sau khi trời tối, Viên Mục Dã và A Triết đúng giờ xuất hiện dưới nhà Đặng Hạo Dương, thằng nhóc đó bề ngoài thì cứng miệng, nhưng trong lòng lại không hề muốn đi, cậu ta trưng vẻ mặt rầu rĩ ngồi im trong xe.
Lưu Tinh Vũ ở bên cạnh cười khì khì:
Ồ, người đứng đầu toàn trường chúng ta thân thể lại yếu đuối như vậy sao, thế này không được... có muốn buổi tối bọn tao đưa mày đi vận động chút không, tăng cường sức khỏe?
Đặng Hạo Dương vội vàng nói:
Xin lỗi, buổi tối tôi không ra ngoài...
Chuyện đúng như A Triết nói, ba tên kia nào có đến đây chơi bóng rổ, rõ ràng là đến đánh Đặng Hạo Dương. Cũng may ra tay không quá nặng, chỉ cầm bóng rổ ném vào người cậu ta...
Mặc dù Viên Mục Dã không hỗ trợ ngay, nhưng đó là trong tình huống Đặng Hạo Dương vẫn chưa bị thương... nếu không cậu đã sớm can thiệp rồi.
Viên Mục Dã buồn cười quá:
Vậy khi anh còn bé thường đi bắt nạn người khác hay bị người khác bắt nạt?
A Triết cười lạnh:
Dám bắt nạt tôi.... cỏ trên mộ kẻ đó cũng cao ba mét rồi.
Cậu nhìn cái dáng vẻ sợ hãi của nó đi, đến bóng rổ cũng không né được! Không biết nó có phải con trai ruột của lão Đặng không nữa, còn không bằng một đứa con gái!
A Triết tức lắm, nếu không phải Viên Mục Dã ngăn lại thì gã đã lao vào đánh người rồi.
Viên Mục Dã nói:
Bóng đập vào mấy lần cũng không mạnh, cứ xem đi đã... nếu như Đặng Hạo Dương không chịu nổi nữa thì lúc đó chúng ta sẽ ra tay.
Cuối cùng một nhân viên quản lý sân vận động không chịu được nữa quát mấy câu, ba người Vương Tử Thụy mới dừng tay, có điều ánh mắt bọn chúng nhìn về phía Đặng Hạo Dương càng hung dữ hơn...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.