• 2,961

Chương 889: Bạn thân


Có lẽ nghe thấy tiếng Viên Mục Dã, hoặc do nhìn thấy ánh sáng từ điện thoại, nên Đặng Hạo Dương đang chôn mặt giữa hai châ8n từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt nhìn về phía Viên Mục Dã.

Viên Mục Dã thấy cậu ta có phản ứng thì k3hẽ thở phào, hỏi:
Cậu đi được chứ?

Có lẽ vì Viên Mục Dã đã nhìn thấy cảnh xấu hổ nhất của mình, nên Đặng Hạo Dương cũng bày ra vẻ mặt chẳng còn gì để mất, cậu ta nói:
Anh muốn cười thì cứ cười đi!

Viên Mục Dã nhíu mày:
Chuyện này có gì đáng buồn cười? Ai mà chẳng sợ hãi một thứ gì đó, những kẻ đùa giỡn với nỗi sợ hãi đó mới là kẻ đáng bị chê cười...

A Triết hừ lạnh:
Đám ranh con này tâm trạng không tệ, đang đi ăn ở quán xiên que.

Viên Mục Dã nghĩ một chút rồi nói:
Chút nữa anh đi theo bọn chúng tìm cơ hội cướp hết đồ trên người bọn chúng, đặc biệt là điện thoại di động...

Đặng Hạo Dương bối rối:
Bọn chúng nói nếu tôi không nghe lời chúng, chúng sẽ đăng video đó lên diễn đàn của trường... Nếu để cha mẹ tôi biết chuyện này, nhất định sẽ cảm thấy tôi làm bọn họ quá mất mặt.

Viên Mục Dã thở dài:
Vì sao cậu lại nghĩ như vậy? Mặc dù cha mẹ cậu đã ly hôn, nhưng tình yêu của họ dành cho cậu không hề giảm bớt, nếu không sao tôi lại xuất hiện ở đây chứ, đúng không? Thật ra vấn đề lớn nhất của cậu bây giờ không phải là đoạn video mà đám Vương Tử Thụy quay lại, mà cậu nên dũng cảm đối mặt với nỗi sợ hãi thực sự trong lòng mình, tìm hiểu nguyên nhân nó xuất hiện...

Đặng Hạo Dương ngẩng phắt đầu lên:
Anh cũng biết chuyện đó?

Viên Mục Dã gật đầu:
Đương nhiên... tôi biết chuyện đó vẫn luôn có ảnh hưởng đến cậu, nỗi sợ hãi bóng tối hẳn cũng xuất hiện từ khi đó.

Đặng Hạo Dương sững người, sau đó thở dài nói:
Khoảng hai năm trước.


Có liên quan với lần cậu bị bắt cóc kia?
Viên Mục Dã dò hỏi.
Vì A Triết còn chưa quay lại, nên Viên Mục Dã dẫn Đặng Hạo Dương đến cửa hàng KFC ở gần đó ăn đêm và giết thời gian, tiếc là Đặng Hạo Dương không có khẩu vị, không nói gì chỉ ngồi yên một chỗ...
Viên Mục Dã đẩy cốc Cocacola đến trước mặt cậu ta:
Uống chút đồ ngọt đi, nó giúp bình ổn cảm xúc tốt đấy.

Đặng Hạo Dương sững sờ:
Sao anh biết?


Đoán...
Viên Mục Dã nói thật
Đặng Hạo Dương gật đầu rồi lại bối rối lắc đầu, lúc này Viên Mục Dã mới phát9 hiện ra trong căn phòng đầy mùi khai... cậu hiểu ngay đã có chuyện gì xảy ra.
Viên Mục Dã đưa điện thoại cho Đặn6g Hạo Dương và bảo:
Cậu cầm cái này để chiếu sáng trước, chờ tôi đi tìm quần áo cho cậu.

Có lẽ đã đoán được Viên Mục Dã định hỏi gì, nên Đặng Hạo Dương uống một hơi hết sạch cốc Cocacola, sau đó ợ lên một tiếng rồi nói:
Dù sao cũng bị anh nhìn thấy rồi, muốn hỏi gì cứ hỏi đi!


Có phải bọn Vương Tử Thụy đã quay video để uy hiếp cậu không...
Viên Mục Dã hỏi thẳng.
Đặng Hạo Dương không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn mặt bàn, không biết đang suy nghĩ điều gì...
Viên Mục Dã đành tiếp tục:
Từ lúc nào cậu phát hiện ra bản thân rất sợ bóng tối?

Thấy Đặng Hạo Dương vẫn ngồi im dưới đất, Viên Mục Dã liền ném quần áo lên đầu cậu ta và nói:
Cậu tự thay đi, tôi chờ bên ngoài...

Viên Mục Dã ra khỏi phòng thay đồ và gọi điện cho A Triết, hỏi xem đám Vương Tử Thụy bây giờ đang ở đâu?

Cậu bảo tôi đi cướp đồ của bọn trẻ con á?
A Triết không tin nổi.

Diễn vai người xấu chẳng phải là thế mạnh của anh sao?
Viên Mục Dã cười xấu xa.
Không bao lâu sau, Viê5n Mục Dã quay lại cầm theo một bộ quần áo thể thao cùng với đèn chiếu sáng khẩn cấp, cậu nhìn Đặng Hạo Dương vẫn đang co quắp dưới đất:
Cậu thay bộ quần áo này vào đi, chuyện hôm nay tôi sẽ không nói với bất cứ ai đâu.

Dù sao cũng là một thiếu niên mười mấy tuổi rồi, chỉ vì sợ bóng tối mà đến mức tè ra quần thì đúng là rất mất mặt... Mà đám khốn nạn Vương Tử Thụy lại có thể nghĩ ra chiêu này để dọa Đặng Hạo Dương, thì hiển nhiên chúng biết điểm yếu này của cậu ta, chẳng lẽ đây cũng chính là nguyên nhân khiến Đặng Hạo Dương không dám phản kháng sao?
Nghe Viên Mục Dã nói vậy, nét mặt Đặng Hạo Dương biến sắc, trở nên kích động:
Không liên quan đến cậu ấy, anh đừng nói linh tinh!

Giọng Viên Mục Dã trầm xuống:
Cậu nhìn xem, đã hai năm trôi qua rồi, cậu vẫn không muốn nhắc đến cái chết của cậu ta, điều này chứng tỏ cái gì? Nó chứng tỏ cho đến bây giờ cậu vẫn chưa thể thoát ra khỏi cái bóng của chuyện đó. Nếu như cậu cứ tiếp tục giấu nó trong lòng, thì nỗi sợ hãi của cậu sẽ không bao giờ biến mất, thậm chí còn có thể khuếch đại đến vô hạn...

Sở dĩ Viên Mục Dã muốn A Triết làm như vậy là vì cậu nghi ngờ trong điện thoại của đám Vương Tử Thụy kia có quay video hoặc ảnh chụp lúc Đặng Hạo Dương mất mặt, cho nên tên nhóc đó mới không dám phản kháng.
Lúc này Đặng Hạo Dương đã thay xong đồ xong đi ra ngoài, cậu ta lúng túng nói với Viên Mục Dã:
Tôi xong rồi... chúng ta về thôi.

Nghe Viên Mục Dã nói vậy, Đặng Hạo Dương không lên tiếng, nhưng cậu ta cầm chặt lấy cốc Cocacola, như thể muốn bóp nát chiếc cốc giấy đó vậy...
Viên Mục Dã cười nói với cậu ta:
Thả lỏng một chút, cứ uống đi đã, rồi thành thật trả lời câu hỏi của tôi.

Đặng Hạo Dương bất lực xoa xoa tay, cậu ta nói:
Tôi thực sự đã cố gắng hết sức rồi, mới đầu tôi cho rằng đến gặp bác sĩ tâm lý là ổn, nhưng không ai có thể giúp tôi...

Viên Mục Dã thở dài:
Đó là vì cậu chưa nói cho họ biết nỗi sợ hãi trong lòng cậu thật sự đến từ đâu... ví dụ như cái chết của người bạn thân của cậu?

Đặng Hạo Dương ngẩn người, sau đó vô lực dựa vào ghế...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.