Chương 905: Thứ to lớn
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1194 chữ
- 2022-02-08 08:04:18
Không ngờ chị vợ A Quang lại không hề nhún nhường:
Cậu lấy ra cho tôi xem, chỉ cần cậu quay được bằng chứng nó giết người, vậy tôi sẽ nhận!8
Viên Mục Dã thấy cứ tiếp tục so đo từng ly từng tí thế này cũng chẳng có tác dụng gì, dù sao đoạn video mà họ quay được cũng khôn3g thể chứng minh A Lai đã giết người, cùng lắm chỉ chứng minh được nó đã quấy rối nữ du khách đến hồ hoang cắm trại thôi...
Viên Mụ9c Dã đành kiên nhẫn nói:
Chị vợ A Quang này, chúng tôi thật sự muốn giúp chị. Hai khách du lịch đã chết ở hồ hoang, bất kể có phải do A La6i làm hay không, tôi tin rằng nếu chúng ta không ngăn cản, sau này sẽ còn nhiều người chết hơn. Đến lúc đó khu thắng cảnh núi Kích Lôi sẽ b5ị ảnh hưởng, chắc chắn sẽ không còn khách đến đây nữa. Chưa cần nói đến việc chúng tôi có tin chị hay không, chị có nghĩ rằng nếu người dân trong thôn biết về sự tồn tại của A Lai, họ sẽ tin cái chết của du khách không có liên quan đến cậu ta sao?
Chị vợ A Quang thương chồng nên chỉ ăn vài miếng, còn A Quang ăn gần hết chỗ cá còn lại... Không ngờ trong lúc ăn, A Quang bất ngờ bị hóc xương cá, chị vợ vội vàng vỗ lưng cho ông ta, bà ta muốn giúp A Quang nuốt cái xương xuống.
Sau khi vỗ vài lần, A Quang đã nuốt được cái xương mắc kẹt trong cổ họng, ông ta nói với vợ rằng thứ kẹt trong cổ họng mình hình như không phải xương mà là một viên đá to bằng hạt đậu nành...
Dù sao cũng đã nuốt rồi, hơn nữa điều kiện bọn họ lúc đó còn nghèo, thỉnh thoảng ăn phải cát, đá cũng là bình thường, vì vậy chị vợ A Quang cũng không để ý. Thế nhưng ngày hôm sau A Quang lại lăn ra ốm.
Các triệu chứng ban đầu cũng không rõ ràng, A Quang chỉ cảm thấy cơ thể mình như nhũn ra, mệt đến không thể làm việc được. Chị vợ A Quang thương chồng, nghĩ rằng chồng mình bị cảm lạnh lúc câu cá ở hồ hoang, nên bà ta bảo A Quang ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, đừng chạy ra ngoài một mình nữa.
Không ngờ tình trạng của A Quang càng lúc càng tệ, không những thấy người uể oải mà còn bắt đầu cảm thấy buồn nôn, chóng mặt, ăn gì là nôn ra hết... Chị vợ A Quang vội vàng mời thầy thuốc trong thôn đến, nhưng ông ta lại không tìm ra được A Quang bị bệnh gì.
Sau này nghĩ lại, bà ta cảm thấy có lẽ con cá lớn đó có vấn đề, nhưng hôm ấy bà ta cũng ăn cá mà, chẳng lẽ vì ăn ít nên không bị bệnh?
Đúng như lời kế toán thôn đã nói, A Quang là chàng trai giỏi nhất thôn, cho dù sau này rơi vào cảnh tàn phế, ông ta vẫn có thể giúp vợ lên núi hái lâm sản về phụ giúp gia đình.
Cuộc sống như thế lúc đầu cũng coi như an nhàn, mặc dù không thể giàu có, nhưng chỉ cần hai người chịu khó, chắc chắn họ không phải lo cơm ăn áo mặc... Tiếc là tiệc vui chóng tàn, một ngày nọ A Quang câu được một con cá lớn từ hồ hoang. Vì rất lâu rồi không ăn cá nên chị vợ A Quang rất vui, bèn thả nó vào nồi hấp.
Nhưng không hiểu sao con cá này có vị hơi lạ, cảm giác hương vị của nó rất khác biệt so với những con cá khác bắt được trong hồ. Nhưng hồi đó mọi người đều rất nghèo, được ăn cá đã là tốt lắm rồi, hơn nữa khi bắt con cá này về nó vẫn giãy đành đạch, vì vậy hai vợ chồng A Quang cũng không nghĩ nhiều mà ăn hết món cá hấp.
Chị vợ A Quang khẽ giật mình, dường như bà ta nhớ lại chuyện gì đó không vui... Sau một lúc im lặng, bà ta bật khóc rồi nói:
Số A Lai đã đủ khổ rồi, nếu lại còn bị người ta đổ oan là giết người... Tôi biết phải ăn nói thế nào với người cha đã khuất của nó chứ!
Viên Mục Dã vội vàng thuyết phục:
Chị à, chị đừng khóc, chị kể cho chúng tôi nghe về A Lai đi, nếu như A Lai không giết người, chúng tôi đương nhiên sẽ tìm cách giúp cậu ta...
Chị vợ A Quang nghe thế thì như đã nhìn thấy hy vọng:
Thật sao? Các cậu thật sự có thể giúp nó rửa sạch hiềm nghi à?
Viên Mục Dã nói nghiêm túc:
Đương nhiên, nhưng với điều kiện là cậu ta không giết người!
Chị vợ A Quang vội vàng lau nước mắt rồi bảo:
A Lai đã khổ từ khi còn bé rồi, nó có thể sống đến bây giờ cũng không dễ dàng gì, làm sao nó có thể làm hại người khác chứ?
Sau đó, chị vợ A Quang liền kể cho mấy người Viên Mục Dã nghe về thân thế của A Lai, bao gồm cả căn bệnh kỳ lạ của người chồng A Quang của bà ta...
Những ngày tháng sau đó, chị vợ A Quang đi tìm kiếm thầy thuốc ở khắp nơi, nhưng bệnh tình của A Quang không hề khuyên giảm mà lại ngày càng trầm trọng hơn, cơ thể đã bắt đầu mưng mủ... Chị vợ A Quang thấy chồng không thể sống lâu nữa, bèn nghĩ mình phải giúp ông ta có con nối dõi, nhưng bà ta không ngờ được là bệnh của ông ta còn ảnh hưởng đến đứa con trong bụng.
Vài tháng sau, chị vợ A Quang phát hiện mình có thai, nhưng lúc đó A Quang chỉ có thể nằm bẹp trên giường, ngoài đôi mắt ra, ông ta không thể cử động được bất kỳ bộ phận nào. Khi A Quang nghe vợ báo là có thai, ông ta đã hạnh phúc đến rơi nước mắt và tắt thở ngay đêm hôm đó.
Sau khi A Quang mất, mặc dù vợ của ông ta rất buồn, nhưng chỉ cần nghĩ rằng mình có con của A Quang là bà ta lại cảm thấy tương lai sẽ không còn khổ nữa... Nhưng khi đứa trẻ ra đời, nó đã hoàn toàn phá vỡ mọi mộng ước của bà ta.
Hôm đó, chị vợ A Quang vẫn đi hái rau rừng gần hồ hoang như thường lệ, khi mới hái được nửa giỏ bà ta bỗng thấy đau bụng, tính toán thời gian thì cũng đã đến lúc sinh. Nhưng bây giờ bà ta đang ở nơi hoang dã, chẳng có ai ở bên cạnh cả, dù muốn về nhà sinh con cũng không được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.