• 2,957

Chương 906: Bí mật không thể nói


Dù vậy, bà ta cũng biết đứa trẻ này rất không bình thường, da của nó đen và trơn, khuôn mặt cũng không giống người bình thường8, điều đáng sợ nhất là nó không ăn sữa mẹ mà chỉ ăn tôm cá nhỏ trong nước là có thể sống...

Kể từ ngày đó, đứa trẻ nà3y đã trở thành bí mật không thể nói ra của chị vợ A Quang, bà ta đặt tên đứa trẻ là
A Lai
, đồng thời lén nuôi nó trong hồ h9oang, bởi vì bà ta biết chắc chắn không thể mang nó về thôn. Chưa nói đến việc nó sẽ bị coi như yêu quái, mà thậm chí ngay đế6n chính bà ta cũng sẽ bị đuổi khỏi thôn... Đến lúc đó đừng nói đến việc nuôi sống đứa trẻ, bà ta có sống sót được hay không c5ũng đã là cả một vấn đề.
A Lai từ nhỏ đã bơi rất tốt, nếu không nó đã chết đuối khi bị mẹ ném xuống hồ lúc mới ra đời rồi, hơn nữa nó lại không biết nói chuyện, thậm chí một số hành vi cư xử cũng rất khác so với trẻ em bình thường...
Nhưng may mà A Lai rất ngoan ngoãn, chị vợ A Quang nói rằng nó không được lên bờ vào ban ngày nên A Lai toàn trốn trong hồ vào ban ngày. Bà ta dặn A Lai không được để khách du lịch nhìn thấy, vì vậy mỗi khi nó nhìn thấy có khách du lịch, dù là trời sáng hay trời tối, nó đều không dám xuất hiện.
Lúc này, Viên Mục Dã bỏ hết những suy nghĩ linh tinh đi, cậu tập trung tinh thần cảm nhận mọi thứ xung quanh cho đến khi có một giọng nói của một người phụ nữ vang lên từ phía sau lưng:
Chồng à, chỗ này được đấy! Biết trước thế này thì chúng ta nên đến đây vào tháng trước rồi.

Viên Mục Dã nhìn lại và phát hiện hoàn cảnh xung quanh hơi thay đổi, một người phụ nữ có vóc dáng đầy đặn cười nói với người đàn ông đang dựng lều.
Viên Mục Dã xua tay:
Không phải tôi muốn đợi tên kia ra, tôi muốn tìm xem hai vợ chồng du khách bị giết trước đó có để lại từ trường tư duy không...

Đoàn Phong suy nghĩ một chút rồi gật đầu:
Được thôi, tôi sẽ đi cùng với cậu xem thế nào, những người khác tạm thời về nhà trọ đi.

Nghĩ tới đây, Viên Mục Dã liếc nhìn đồng hồ, sau đó nói với Đoàn Phong:
Tôi muốn tranh thủ lúc trời chưa sáng đi đến chỗ hồ hoang một lần...

Đoàn Phong nghe xong lắc đầu hỏi:
Cậu nghĩ gì vậy? Tên kia sao có thể lên bờ nữa?

Khi Viên Mục Dã quay lại bờ hồ hoang, xung quanh đã yên tĩnh trở lại. Viên Mục Dã biết lúc này có thể A Lai đang theo dõi từng cử động của mình trong một đám cây rong nào đó ở dưới hồ. Nhưng bây giờ không có chị vợ A Quang ở đây, cậu không thể nào gọi A Lai lên được...
Để không quấy nhiễu Viên Mục Dã, Đoàn Phong cũng không xuống xe, nhưng anh ta cố gắng đỗ xe ở vị trí có thể quan sát Viên Mục Dã rõ nhất, Đoàn Phong không muốn Viên Mục Dã xảy ra chuyện gì mà anh ta lại không biết, dù sao nơi này cũng không phải chỗ yên bình gì...
Trong mắt chị vợ A Quang, A Lai là đứa trẻ ngoan và hiểu chuyện nhất trên đời, nếu dáng vẻ của nó không như thế này thì chắc chắn A Lai sẽ được đi học, đi làm, lập gia đình và lập nghiệp như những đứa trẻ khác... Nó chắc chắn sẽ không phải chỉ có thể uất ức trốn trong hồ hoang mỗi ngày giống như bây giờ.
Còn về lý do tại sao A Lai có hứng thú với nữ du khách, thì là vì nó năm nay đã 16 tuổi, mặc dù A Lai sống như quái vật trong hồ hoang từ lúc mới sinh ra, nhưng trong lòng nó vẫn khao khát được làm người bình thường.
Người đàn ông nghe xong bèn dừng động tác trong tay rồi vừa cười vừa bảo:
Em không biết đấy, người bình thường không được phép vào đây đâu, bởi vì chỗ này thuộc khu vực chưa khai thác của núi Kích Lôi...


Thật là buồn cười, bọn họ chưa khai thác thì không cho người ta vào à? Chỗ này có phải khu bảo tồn thiên nhiên đâu!
Người phụ nữ này nói với giọng điệu khinh thường.
Một cậu bé 16 tuổi có hứng thú đối với người khác giới là rất bình thường, điều không bình thường là từ nhỏ A Lai đã không được giáo dục, ngoài việc nghe lời mẹ thì nó không hiểu cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ, cái gì là nhân nghĩa đạo đức, A Lai chỉ muốn tiếp cận những nữ du khách đó theo bản năng, nhưng nó lại không dám làm trái lời mẹ nên đành lẻn vào lều của những nữ du khách vào ban đêm...
Sau khi nghe chị vợ A Quang nói, trong lúc nhất thời Viên Mục Dã không thể phân biệt được những gì bà ta nói là thật hay giả. Nhưng khi nghĩ kỹ hơn, cậu thấy ngoài cái chết của hai vợ chồng người du khách kia ra, những chuyện còn lại rất có thể đúng như lời chị vợ A Quang đã nói.
Khi hai người nói đến đây thì thấy một con chó nhỏ nhảy từ trên xe xuống, nó nhanh nhẹn chạy đến bên chân người phụ nữ, bà ta bế nó lên và nói:
Chà, Đậu Đậu của chúng ta dậy rồi, Đậu Đậu thấy chỗ này có đẹp không?


Một con chó con đương nhiên không biết phong cảnh có đẹp hay không, nhưng nó cũng rất tò mò về nơi này, nếu không phải bị người phụ nữ ôm chặt thì chắc nó đã chạy đi khám phá mấy bụi cây rồi...

Lúc này, người đàn ông đã dựng xong lều, anh ta gọi vợ đến, dựng điện thoại lên và bắt đầu quay video, chị vợ thấy chồng gọi bèn đặt con chó xuống rồi ra đứng phía trước máy quay cùng chồng, sau đó chị ta vừa cười vừa giới thiệu hoàn cảnh xung quanh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.