Chương 916: Cậu bé tò mò
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1092 chữ
- 2022-02-08 08:04:27
Tên cầm đầu dường như rất để ý đến sự xuất hiện của Viên Mục Dã, hắn tiếp tục hỏi:
Mày đến ngân hàng làm gì?
V8iên Mục Dã thở dài, nói:
Tôi đến chuyển tiền cho người ta, em trai tôi đánh người, bây giờ đang chờ tôi nộp tiền bảo l3ãnh!
Tên cầm đầu cười hỏi:
Giao dịch nhiều tiền không?
Viên Mục Dã sờ đầu cậu bé và bảo:
Không cần sợ hãi, chút nữa là chúng ta được ra ngoài rồi.
Không ngờ cậu nhóc kia lại ngây thơ nói:
Chú ơi, chú đến cứu chúng cháu ạ?
Giọng cậu bé không to, tên cướp gần đó cũng không nghe thấy, nhưng những người đang ngồi xổm sát nhau đều nghe thấy rất rõ ràng, lập tức tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt tràn trề hy vọng nhìn về phía Viên Mục Dã...
Đối phương nhìn tên canh gác, thấy không ai để ý bọn họ mới rì rầm trả lời:
Trong khu vực đó có một trung tâm giao dịch Bitcoin...
Viên Mục Dã ngạc nhiên:
Anh đừng nói với tôi bọn cướp này muốn cướp Bitcoin nhé? Thứ đó không phải là tiền ảo à? Cách giao dịch cũng là trực tuyến, ăn cướp kiểu gì được?
Nhân viên ngân hàng không ngờ Viên Mục Dã lại có nhiều câu hỏi như thế, đành phải tiếp tục thì thầm:
Có thể cướp được, chỉ cần sau khi hoàn thành giao dịch, họ sao chép hết tiền Bitcoin vào ví ngoại tuyến trên ổ cứng, chính là đưa Bitcoin vào dạng offline, đưa vào dạng ủy thác, như vậy Bitcoin có thể mang đi.
'
Khó trách tên cầm đầu vẫn luôn nói sẽ không động đến tài sản của mọi người... so với một nghìn năm trăm Bitcoin thì tổng tài sản trên người những người ở đây cũng không đáng bao nhiêu.
Mặc dù Viên Mục Dã không hiểu nhiều về Bitcoin, nhưng cậu biết nếu đám người này thành công thì rất khó để truy hồi được, chẳng trách ông anh họ Lý kia lại tuyệt vọng như thế.
Không ngờ trong lúc Viên Mục Dã đang nghĩ cách xử lý, thì đột nhiên cậu cảm thấy có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, cậu quay đầu lại thì thấy một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi đang nhìn mình trừng trừng.
Người đàn ông trung niên kia vô lực ngồi co quắp trên ghế sô pha, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Đến bây giờ Viên Mục Dã vẫn không hiểu bọn cướp này muốn cướp cái gì? Lúc này, cậu nhìn thấy một nhân viên ngân hàng ở cách mình không xa, cậu nhanh chóng ngồi xổm xuống, từ từ xê dịch lại gần đối phương...
Xin chào, anh biết bọn chúng muốn cướp gì không?
Viên Mục Dã thì thầm hỏi.
Đối phương thấy Viên Mục Dã trả lời cũng hợp lý nên gật đầu, nói:
Không sao, mày chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được, bọn tao sắp xong rồi. Như lúc trước tôi đã nói chỉ cần các vị đợi một chút, đừng nóng ruột, tôi cam đoan ví tiền cũng như thân thể của các vị sẽ không bị tổn hại một chút nào.
Không ngờ tên cầm đầu vừa dứt lời thì trong khu đón khách VIP cách đó không xa có một người đàn ông trung niên bỗng nhiên cầu khẩn:
Tôi xin các anh, đây là toàn bộ tài sản của tôi... nếu các anh lấy hết thì tôi cũng xong luôn!
Tên cầm đầu quay lại, đi về phía anh ta:
Anh Lý, không thể nói vậy được... Chỉ cần người còn sống thì mọi chuyện đều có thể bắt đầu lại, anh nói có đúng không?
Viên Mục Dã vội vàng hỏi:
Ra vậy, thế cái anh Lý kia chính là chủ nhân của chỗ Bitcoin đó?
Đối phương gật đầu, sau đó dùng vẻ mặt cảm thông nói:
Tôi nghe nói hôm nay anh Lý kia bỏ ra cái giá hơn sáu nghìn đô la một Bitcoin để mua vào một nghìn năm trăm Bitcoin...
Viên Mục Dã nghe thấy số tiền mà không khỏi giật mình, số tiền đô la này mà đổi thành tiền mặt của nước S thì giá trị đã lên đến hơn một trăm triệu. Nhiều tiền như vậy, một cái ổ cứng di động đã có thể chứa hết, so với ăn cắp tiền thật thì cách này không phải dễ dàng hơn nhiều sao?
Vấn đề này đương nhiên không làm khó được Viê9n Mục Dã, cậu bày ra vẻ mặt buồn thiu:
Tôi đang chờ điện thoại của họ đây, nhưng không hiểu sao điện thoại không có tí6n hiệu!
Tên cầm đầu đi đến gần Viên Mục Dã, dò xét một lượt từ trên xuống dưới:
Mày là cảnh sát?
Viê5n Mục Dã cười khổ:
Đại ca à, nếu tôi là cảnh sát thì có cần tốn công để bảo lãnh người từ đồn cảnh sát ra như vậy không?
Viên Mục Dã lúng túng nói:
Thật sự rất xin lỗi, nhưng chú không phải là cảnh sát.
Cậu bé hơi thất vọng:
Nhưng mà trong phim cảnh sát thường hay xuất hiện như chú mà! Hơn nữa... chú còn vừa nháy mắt với chị kia, hai người không phải là một đôi sao?
Viên Mục Dã không ngờ cậu nhóc này lại có năng lực quan sát giỏi như vậy, chỉ đành trả lời qua loa:
Chú thấy cô ấy xinh đẹp mới nhìn nhiều một chút, nhóc con, hay xem phim cảnh sát bắt cướp à?
Tên cướp to cao không vui, quát:
Im lặng đi! Sao tao thấy mày nói nhiều thế?
Viên Mục Dã tỏ vẻ oan uổng:
Cậu bé sợ hãi, tôi chỉ an ủi vài câu thôi... nếu nó khóc ầm lên thì lại phiền phức.
Lúc này, tên cầm đầu nói với tên cướp cao to:
Sắp xong rồi, chút nữa bọn mày dẫn đám con tin lên tầng hai khóa kỹ lại... Sau đó chúng ta chuẩn bị rút lui.
Hắn nói xong thì nhìn về phía khổ chủ đang ngồi liệt trên ghế sô pha:
Anh Lý, còn một lần xác nhận cuối cùng, mời anh!
Anh Lý kia dường như đã chấp nhận sự thật này, ngoan ngoãn nghe lời đứng lên khỏi sô pha. Không ngờ đúng lúc này anh ta lại đột nhiên đẩy tên cướp đang canh chừng mình sang một bên rồi vội vàng chạy lên trên tầng...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.