• 4,015

Chương 917: Thất khiếu chảy máu


Mọi người thấy Viên Mục Dã đứng ra trấn an thì cũng bình tĩnh lại. Tên cầm đầu thấy lời Viên Mục Dã nói lại có tác dụng t8hì nghi ngờ nhìn cậu:
Mày rất bình tĩnh đấy, chẳng lẽ mày không sợ à?


Viên Mục Dã nhìn tên cầm đầu rồi trả lời3:
Đương nhiên sợ chứ, có điều tôi vừa biết được đối tượng các anh muốn cướp không phải chúng tôi, cho nên tôi cảm thấy 9chỉ cần chúng tôi phối hợp một chút các anh sẽ không làm khó chúng tôi... đúng không?

Viên Mục Dã biết bọn cướp này đã dần mất kiên nhẫn rồi, cũng không phải bọn chúng không dám giết người, chẳng qua là chưa thấy cần thiết mà thôi, chỉ khi nào lợi ích của bọn chúng bị uy hiếp thì giết người cũng là việc bình thường.
Anh Lý bị thương trên đùi đau đến mức cả người đổ đầy mồ hôi lạnh, anh ta không ngừng cầu xin:
Tôi không nhầm, đây là mật khẩu thật!

Ngay sau đó, nguồn điện dự phòng của ngân hàng cũng hoạt động, xung quanh lại khôi phục ánh sáng, mọi người lúc này mới phát hiện ra trên mặt đất đã có thêm mấy thi thể... Viên Mục Dã nhìn về phía Triệu Linh Nhi, thấy cô ấy vẫn đang ngồi xổm ở một vị trí tương đối an toàn mới quay đầu nhìn về phía những người chết kia.
Có điều không thể ngờ trong mấy thi thể đó lại có cả tên cướp vừa định đánh cậu bé kia! Chẳng lẽ khi nổ súng trong lúc mất điện bọn chúng đã ngộ thương đồng bọn sao?
Hiển nhiên tên cầm đầu cũng nghĩ như vậy, hắn đi đến cạnh tên cướp đang nằm trên sàn, kiểm tra một lượt, kết quả không phát hiện ra vết thương do súng. Nhưng khi hắn tháo mặt nạ của tên kia ra thì phát hiện thất khiếu chảy máu, cái chết vô cùng kinh khủng...
Chuyện xảy ra quá đột ngột, trước khi mất điện tên cướp kia vẫn đang bình thường, không ngờ mất điện chưa đến một phút sau lại biến thành dáng vẻ này! Tên cầm đầu xác định đồng bọn đã chết thì phẫn nộ đập mạnh xuống mặt sàn, sau đó căm thức nhìn đám con tin trước mặt, cứ như thể hung thủ đang ở trong số họ vậy.
Viên Mục Dã thấy thế thì đỡ anh ta dậy, cậu hỏi thăm:
Anh không sao chứ?

Anh Lý kia bị đánh mồm đầy máu, thều thào bảo:
Tôi không sao....

Viên Mục Dã cảm thấy chuyện này ngày càng trở nên phức tạp, giao dịch còn chưa hoàn thành kia không biết sau khi bị cúp điện có thể tiếp tục thực hiện được nữa không, hiện giờ lại còn thêm một tên cướp bị chết...

Ai làm!
Tên cầm đầu hung dữ quát lớn.
Viên Mục Dã vô tội nói:
Tôi vẫn luôn giơ hai tay lên đầu mà, tôi chỉ muốn nhìn xem anh ta bị làm sao thôi.

Đương nhiên tên cầm đầu không tin Viên Mục Dã, nhưng đúng lúc này tên cướp vẫn luôn đứng trước màn hình máy tính theo dõi giao dịch đi đến chỗ tên cầm đầu, hắn nói nhỏ vài câu vào tai tên cầm đầu, tên cầm đầu nghe xong gật đầu:
Vậy đưa hắn đi rồi tính tiếp!

Trong lòng Viên Mục Dã biết lúc này chắc hẳn Từ Lệ đã bố trí người vây quanh ngân hàng rồi, cho dù bọn cướp này có hoàn thành xong giao dịch cũng chưa chắc đã thuận lợi mang được ổ cứng đi, cho nên lúc này không nhất thiết phải chọc giận bọn chúng.
Không ngờ đúng lúc này, nhóm mật khẩu cuối cùng mà anh Lý nhập vào lại hiển thị lỗi nhập sai mật khẩu, tên cướp cầm đầu lắc đầu cười, sau đó cầm súng bắn một phát vào đùi anh ta, anh Lý đau đớn kêu lên thảm thiết...
Cậu bé sợ hãi nói:
Nhưng những người xấu kia không chịu thả chúng ta đi thì phải làm sao ạ? Cứ đợi tiếp có phải chú ấy nhất định sẽ chết không ạ?

Lúc này có một tên cướp đứng bên cạnh nghe thấy lời cậu bé nói thì tức giận đi đến:
Nhóc con, có tin bây giờ tao xé miệng mày ra trước không!

Tên cầm đầu cười:
Không sao, những kẻ chạy linh tinh tao đã giải quyết hết rồi...

Lúc này Viên Mục Dã cũng đã quen với bóng tối, mặc dù ánh sáng ở đại sảnh tầng một đã bị cửa cuốn che hết, nhưng may mà khu vực này vẫn còn mấy cửa sổ nhỏ đón sáng.
Không ngờ lúc này tên cướp luôn theo dõi giao dịch kia lại kéo tên cầm đầu ra một chỗ thì thầm:
Thời gian đã vượt xa khỏi kế hoạch, chúng ta không thể tiếp tục chậm trễ nữa, rất dễ bị phát hiện, nhất định phải đưa Lý Vĩ Dân đi!

Viên Mục Dã thấy tên này hẳn là quân sư trong nhóm, không dễ bị lừa như tên cầm đầu, Viên Mục Dã cân nhắc thời gian, lúc này chắc Từ Lệ đã đưa người đến rồi!
Tiếng rống này khiến mọi người đều sợ hãi, tất cả đều nhao nhao lùi về phía sau, dù sao trong tay đối phương có súng, trong cơn thịnh nộ nổ vài phát súng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng lúc này Viên Mục Dã lại không lùi lại, bởi vì cậu muốn nhìn kỹ thi thể của tên cướp kia, không ngờ tên cầm đầu lại chĩa súng về phía cậu, hắn hỏi:
Là mày làm?


Được rồi, mau đem hắn qua đây!
Tên cầm đầu quát lớn.
Lúc này tên cướp cao to mới dừng tay, hùng hùng hổ hổ kéo anh Lý đến trước máy tính đang đợi thực hiện giao dịch, ép anh ta thực hiện xác nhận lần cuối cùng... Anh Lý mặc dù vô cùng không cam tâm, nhưng tiếc rằng mạng nằm trong tay người khác, chút dũng khí để chạy trốn khi nãy bây giờ đã không còn gì nữa rồi.
Tên cướp cao to định đánh tiếp thì Viên Mục Dã cản lại:
Còn đánh nữa là anh ta không gõ được bàn phím đâu!

Tên cướp cao to cả giận, gắt:
Sao chỗ nào cũng thấy mày thế, tao thấy mày chán sống rồi đấy!

Viên Mục Dã thấy thế vừa định đẩy cậu bé ra sau lưng, thì đúng lúc này, mấy ngọn đèn trên đầu đột nhiên nổ tung, không gian chìm trong bóng tối... ngân hàng đột nhiên bị cúp điện.
Lúc đầu Viên Mục Dã còn tưởng là Từ Lệ đang chuẩn bị xông vào nên tắt nguồn điện, nhưng cậu nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này, bởi vì Từ Lệ sẽ không cố xông vào mà mò mẫm trong bóng tối thế này được.
Viên Mục Dã biết việc mất điện kia đã khiến giao dịch trước đó không thể tiếp tục được nữa, nhưng bọn cướp không nỡ bỏ qua một trăm triệu đã ở trước mắt, có lẽ chúng muốn đưa anh Lý kia đi.
Nếu giao dịch trước đó thuận lợi thì mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, cho dù anh Lý kia xui xẻo thế nào cùng lắm là táng gia bại sản. Nhưng nếu anh ta bị đám người này đưa đi... thì sẽ như cái bánh bao bị chó cắp đi, có đi không có về.
Sở dĩ Viên Mục Dã muốn trà trộn vào trong nhóm con tin, là vì muốn đảm bảo tình hình không bị mất khống chế, thế nên cậu nhanh chóng an ủi mấy đứa bé:
Các bạn nhỏ, tất cả nhìn chú này, các cháu đừng sợ, cùng chú chơi trò chơi này được không?

Nhưng cảm xúc của bọn trẻ con đương nhiên không thể nói thu là thu lại được, mặc dù Viên Mục Dã đã thành công chuyển sự chú ý của chúng lên người mình, nhưng tiếng khóc vẫn chưa ngừng lại...

Tao khuyên mày tốt nhất cũng đừng lộn xộn!
Tên cầm đầu lạnh lùng nói.
Viên Mục Dã giơ hai tay lên:
Tôi chỉ muốn nhắc mọi người đừng chạy linh tinh thôi.

Lúc này, cậu bé kia sợ hãi nhìn Viên Mục Dã, nó nói:
Chú ơi, chú kia có bị chết không ạ!

Viên Mục Dã nhẹ nhàng bảo:
Đương nhiên là không, chú ấy chỉ bị thương thôi, chỉ cần chúng ta kịp thời đưa chú ấy đến bệnh viện chữa trị sẽ không sao!

Bốn phía chớp mắt tối đen, hiện trường lập tức rối loạn nháo nhào, Viên Mục Dã nhìn thấy trong bóng tối có mấy ánh lửa chớp động, hiển nhiên là bọn cướp thừa cơ nổ súng, cậu sợ có người chạy loạn sẽ bị súng bắn trúng, nên hét lớn:
Mọi người đừng hoảng loạn, tất cả nằm xuống sàn đi!

Viên Mục Dã nói xong thì nhìn về phía Triệu Linh Nhi, cậu biết Triệu Linh Nhi thông minh như vậy sẽ không chạy linh tinh. Nhưng khi cậu vừa quay người đã cảm giác trên đầu mình có một vật cứng chỉ vào, trực giác nói cho cậu biết đó là một khẩu súng ngắn...
Viên Mục Dã vội vàng nói với tên cầm đầu:
Người anh em, tôi thấy các anh vẫn nên hoàn thành giao dịch này ở đây đi, hai đùi của anh Lý kia đều đã bị anh bắn nát rồi, các anh đưa anh ta theo chỉ tổ vướng víu thôi, còn không bằng để nhân viên ngân hàng khởi động lại hệ thống Bitcoin có phải nhanh hơn không!

Tên cầm đầu nhìn anh Lý đã nửa sống nửa chết, cân nhắc đề nghị của Viên Mục Dã, sau đó hắn tóm nhân viên ngân hàng vừa rồi vẫn thao tác trước máy tính và hỏi:
Để kết nối lại lần nữa mất bao lâu?

Tên cầm đầu cười khẽ sau 6đó quay ra nói với mọi người:
Anh ta nói rất đúng, chỉ cần các vị phối hợp, tôi đương nhiên sẽ không làm khó mọi người,5 nếu không thì...

Hắn còn chưa nói hết câu thì anh Lý vừa chạy đi đã bị tên cướp cao to bắt về, mặt mũi anh ra sưng vù bị ném vào trong đám con tin, dọa mọi người đều sợ hãi tản ra, sợ rằng máu sẽ dính lên người mình.
Nhân viên ngân hàng run rẩy đáp:
Để kết nối lần nữa cần khoảng ba mươi phút...

Tên cầm đầu nhìn đồng hồ rồi nói:
Được, kết nối một lần nữa, tiếp tục hoàn thành giao dịch.

Nhưng tên cầm đầu đương nhiên không tin, hắn cười lạnh:
Cho mày thêm một cơ hội cuối cùng, nhập sai... tao cam đoan mày không nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai đâu.

Anh Lý run rẩy nhanh chóng nhập mật khẩu một lần nữa nhưng kết quả vẫn sai...
Dựa vào nét mặt của anh ta, Viên Mục Dã nhìn ra được anh ta không cố ý nhập sai, tiếc là tên cướp cầm đầu lại không cho là như vậy, hắn không chút do dự bóp cò súng vào chân còn lại của anh Lý.
Nhất thời trong đại sảnh ngân hàng tràn ngập tiếng kêu gào của anh Lý, dọa sắc mặt của tất cả con tin đều tái nhợt, mấy đứa trẻ con khóc òa lên, ngay cả cậu bé nghĩ Viên Mục Dã là cảnh sát cũng không ngoại lệ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.