• 2,957

Chương 921: Trẻ sinh non


Ai ngờ đúng lúc này, một chiếc cần cẩu của một công trình đang thi công phía sau đã sơ ý làm đứt dây điện cao thế. Dây điện đứt bay8 bay theo chiều gió và rơi trúng nóc trạm chờ xe buýt.

Nhất thời, ánh điện xẹt bắn ra khắp nơi, toàn bộ trạm chờ xe buýt t3ính luôn cả cái cây to bên cạnh nổ tung và bốc cháy, tất nhiên những người đứng bên dưới trú mưa cũng không thể may mắn thoát khỏi9. Nhưng thật bất ngờ, người sống sót duy nhất trong vụ tai nạn này lại là mẹ của Mạnh Bác Văn và cậu bé Mạnh Bác Văn trong bụng ch6ị ta.
Tuy chị Mạnh cũng bị bỏng nhiều chỗ trên người nhưng không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Mạnh Bác Văn lại bị sin5h ra trước thời hạn bởi vì việc này, cậu bé trở thành
trẻ sinh non
sức khỏe yếu trong miệng người khác.
Khi lên hai tuổi, chị Mạnh dẫn bé Bác Văn đến Thiên đường cha mẹ và bé để chơi, kết quả đã xảy ra sự cố rò rỉ điện khi đang bơi trong hồ bơi dành cho trẻ em. Cả ba đứa trẻ đang chơi cùng nhau đều bị giật phải vào bệnh viện, chỉ có một mình nó không bị làm sao.
Mạnh Bác Văn bĩu môi:
Lừa gạt, chắc chắn chú là cảnh sát chìm!

Viên Mục Dã thở dài:
Nhóc quỷ, cháu xem nhiều phim về cảnh sát và xã hội đen quá rồi đấy. Trên đời này làm gì có nhiều cảnh sát chìm như thế để mà cho cháu đụng phải hả?!

Chiều hôm sau, Viên Mục Dã và Đoàn Phong xuất hiện ở cổng trường tiểu học của Mạnh Bác Văn. Vừa đến giờ tan học, mẹ của Mạnh Bác Văn đã tới sớm để đón con trai. Không bao lâu sau, Viên Mục Dã thấy một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc đi ra khỏi cổng trường học.
Sau khi trông thấy mẹ, thằng nhóc lập tức nện bước nhanh hơn, chạy như bay, rồi huơ tay múa chân nói gì đó, người mẹ xoa đầu bé Bác Văn, cười rất dịu dàng.
Từ sự tương tác giữa hai mẹ con, không khó để nhận thấy tình cảm giữa họ rất tốt. Từ khi con trai ra khỏi trường học, mọi sự chú ý của chị Mạnh đều dồn vào con. Có lẽ một số người cảm thấy bọn họ là hai mẹ con, thân thiết nhiều chẳng phải bình thường hay sao? Nhưng tình thân trong hiện thực lại chưa chắc được như ý tất cả, cho dù là mẹ con ruột thịt, không phải ai cũng có thể yêu thương từ tận đáy lòng giống như chị Mạnh.
Viên Mục Dã nhìn hai mẹ con từ xa xa, theo dõi suốt đoạn đường họ về nhà. Không bao lâu, cha Mạnh Bác Văn cũng vội vàng tan làm về nhà. Gia đình này dường như không bị ảnh hưởng từ vụ cướp ngân hàng, vẫn sống cuộc sống bình thường nhưng rất ấm áp của mình.
Mạnh Bác Văn cười nói:
Chào chú Viên, cháu tên Mạnh Bác Văn. Lần trước cảm ơn chú nhé, cháu biết chú đang nghĩ cách cứu mọi người!

Viên Mục Dã thấy đứa trẻ này đúng thật là nhỏ mà lanh lợi, vì thế cậu cười bảo:
Đừng khách sáo, cháu cũng rất dũng cảm! Nhìn thấy nhiều người xấu như vậy mà cũng không sợ…

Mạnh Bác Văn nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi nói:
Được thôi, tạm thời tin chú. Đúng rồi, vậy hôm nay chú tới trường học của chúng cháu làm gì ạ?

Viên Mục Dã cười đáp:
Chú tới trường học xử lý ít việc. Nếu chúng ta đã gặp mặt lần thứ hai, vậy chính thức làm quen một chút đi. Chú tên Viên Mục Dã, cháu có thể gọi chú là chú Viên. Cháu thì sao hả nhóc? Cháu tên là gì?

Ai ngờ Mạnh Bác Văn nghe xong lại hơi ngượng ngùng:
Cháu không dũng cảm vậy đâu, lúc ấy cháu cũng sợ mà…

Viên Mục Dã không muốn hỏi thẳng thừng quá, vì thế cậu hỏi Mạnh Bác Văn có cảm thấy sợ sau khi bị cúp điện không? Kết quả Mạnh Bác Văn lại nói với Viên Mục Dã:
Cúp điện ư? Cúp điện bao giờ ạ? Sao cháu không nhớ.

Viên Mục Dã và Đoàn Phong theo dõi Mạnh Bác Văn vài ngày cũng không thấy đứa trẻ này có biểu hiện bất thường nào. Mặc dù cha mẹ của bé Bác Văn không đồng ý cho cảnh sát tiếp xúc với con trai của họ, nhưng mà đội Từ Lệ vẫn liên hệ với phía trường học, để Viên Mục Dã gặp mặt thằng nhóc ở trong trường học một lần.
Lúc ấy lớp của Mạnh Bác Văn đang học thể dục. Viên Mục Dã giả vờ có việc đến trường học, ngẫu nhiên gặp được thằng nhóc ở sân thể dục.
Dù rằng những tháng ngày sau đó, cuộc sống của bé Bác Văn vẫn cứ nhấp nhô, nhưng mỗi lần đều có thể gặp dữ hóa lành, gặp nạn được may, gập ghềnh lớn tới ngày hôm nay đúng là không dễ dàng gì. Còn tại sao cha mẹ Mạnh Bác Văn đột nhiên dọn đến thủ đô sống? Thì đội Từ Lệ vẫn chưa làm rõ được.
Sau khi xem tài liệu về bé Bác Văn, Viên Mục Dã phát hiện một vấn đề, đó là dường như thằng nhóc này rất có duyên với điện. Mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết cũng đều là sự cố về điện.
Viên Mục Dã vốn tưởng rằng nó không nhận ra mình, nào ngờ nó vẫy tay với Viên Mục Dã từ rất xa, sau đó vui mừng phấn chấn chạy tới:
Chú cảnh sát! Sao chú lại tới trường học của chúng cháu thế?

Viên Mục Dã lập tức giải thích với vẻ hơi bất đắc dĩ:
Chẳng phải chú đã nói với cháu rồi ư? Chú không phải là cảnh sát.

Nhưng chính kiểu không bị ảnh hưởng này mới khác thường, bởi vì đừng nói là trẻ con bình thường nhìn thấy người chết, ngay cả Đầu To đập ô tô bằng tay trần cũng có thể dọa một thằng nhóc mười một, mười hai tuổi sợ tè ra quần, chứ đừng nói nhìn thấy mấy người chết cùng lúc… Nhưng dường như khi sự việc xảy ra Mạnh Bác Văn chỉ bị dọa thôi, sau đó lại giống như người chẳng bị làm sao.
Trước đó Viên Mục Dã đã từng nhờ Từ Lệ hỏi thăm những cháu bé khác ở ngân hàng lúc ấy. Sau khi trải qua vụ việc lần này, chúng đều bị hoảng hốt ở nhiều mức độ khác nhau, thậm chí có cháu bừng tỉnh vào nửa đêm trong mấy ngày liên tiếp, gào khóc không ngừng.
Lúc này Viên Mục Dã mới nhớ ra, vào ngày hôm đó, hình như mình không chú ý tới tình trạng của Mạnh Bác Văn sau khi có điện lại, chẳng lẽ thằng bé không hề nhớ những chuyện xảy ra sau đó ư?

Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã lại hỏi Mạnh Bác Văn mấy câu, phát hiện dường như trí nhớ của nó thật sự chỉ dừng lại vào lúc trước khi cúp điện, còn sau đó thế nào thì chỉ có thể hỏi cha mẹ thằng bé.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.