• 2,953

Chương 922: Suýt nữa mất kiểm soát


Viên Mục Dã lừ mắt:
Anh cảm thấy một đứa bé bảy, tám tuổi có thể lừa được tôi ư?


Đoàn Phong cười gian manh:
Đừn8g nói tôi không cảnh cáo cậu nhé, trẻ con bây giờ tinh ranh lắm! Chuyện gì cũng biết, không chừng nó lợi dụng vẻ ngoài ng3ây thơ để lừa gạt ông chú mặt lạnh nhưng mềm lòng như cậu đấy.


Viên Mục Dã liếc nhìn Đoàn Phong, sau đó hừ khẽ m9ột tiếng rồi ngồi vào xe. Nếu hiện giờ không hỏi ra được manh mối có ích nào từ Mạnh Bác Văn, họ cũng chỉ có thể tiếp tục6 theo dõi hai mẹ con này thôi.
Lúc này chủ của con chó chạy tới, đẩy Mạnh Bác Văn đang đứng ngơ ngác ra, lạnh giọng mắng:
Oắt con, mày làm gì bé cưng của tao vậy?!

Tuy cha mẹ Mạnh Bác Văn đã nghe tiếng và chạy sang phía bên này nhưng vẫn không nhanh bằng Viên Mục Dã. Trong tích tắc Mạnh Bác Văn sắp sửa mất kiểm soát, cậu bế thằng bé lên, sau đó cũng mặc kệ chủ con chó chửi đổng ở đằng sau như thế nào, cậu nhanh chóng bế Mạnh Bác Văn chạy về phía cha mẹ nó và nói:
Về nhà mau lên!

Rõ ràng cha mẹ Mạnh Bác Văn đã nhận ra Viên Mục Dã, hơn nữa, bởi vì tình huống khẩn cấp nên thậm chí bọn họ còn không đón lấy con trai nằm trong lòng Viên Mục Dã mà vội vã dẫn đường ở phía trước, chạy về nhà bằng tốc độ nhanh nhất. Suốt đường đi, Viên Mục Dã cảm thấy người Mạnh Bác Văn nóng rực, giống như mình đang ôm một cái lò nướng điện.
Vào nhà rồi, anh Mạnh vội đón lấy con trai từ tay Viên Mục Dã, sau đó bảo vợ vào phòng vệ sinh xả nước vào bồn tắm, rõ ràng là muốn hạ nhiệt độ bằng phương pháp vật lý cho Mạnh Bác Văn. Viên Mục Dã thấy hành động này thì biết chắc đây không phải là lần đầu tiên hai vợ chồng gặp tình huống như thế này.
Sau khi thả Mạnh Bác Văn vào nước lạnh, lúc này anh Mạnh mới nhớ tới Viên Mục Dã ở sau lưng, vì thế vội áy náy nói với cậu:
Lần trước lúc ở ngân hàng cảm ơn cậu, hôm nay người Tiểu Văn hơi khó chịu, chúng tôi không giữ cậu ngồi lại được, lần sau có cơ hội nhất định sẽ tới nhà thăm hỏi.

Viên Mục Dã thấy đối phương đuổi khách cũng không khách sáo:
Hai vợ chồng anh chị định giấu tình trạng của Mạnh Bác Văn tới bao giờ? Vừa rồi nếu không phải tôi xuất hiện kịp thời, e rằng chủ của con chó kia đã biến thành cái xác rồi phải không?

Trong những ngày sau đó, hết thảy đều rất bình thường, về cơ bản không thấy gia đì5nh này có chỗ nào là lạ… Thế nên mỗi ngày Đoàn Phong đều chán đến chết, cảm thấy nhóc này chỉ là một thằng bé bình thường, nào có thủ đoạn ghê gớm gì đâu?!
Ai ngờ buổi tối cuối tuần hôm đó, gia đình nhà họ đi xem phim về lại xảy ra một việc, làm hai người Viên Mục Dã nhận thức được rằng, thằng bé Mạnh Bác Văn này… thật sự khá nguy hiểm.
Lúc ấy Đoàn Phong đang cằn nhằn bảo ngày mai gọi người của Từ Lệ tới cùng, ngày nào hai người họ cũng bám theo sau một thằng nhóc thì ra thể thống gì nữa?! Viên Mục Dã còn xoa dịu anh ta, bảo chờ xem cái đã. Nếu mấy ngày liền vẫn không thấy có vấn đề gì thì để người của Từ Lệ theo dõi tiếp…
Ai ngờ Viên Mục Dã vừa mới dứt lời đã nghe thấy đám đông cách đó không xa vang lên tiếng thét chói tai. Viên Mục Dã vội vàng chạy qua đó, kết quả nhìn thấy một con chó Alaska màu nâu không đeo xích đuổi theo cắn một bé gái!
Tình hình ngay lúc đó là gia đình Mạnh Bác Văn mới vừa vào khu chung cư, gặp mấy người già quen biết thường hay đi dạo ở quảng trường, vì thế bọn họ nói chuyện phiếm vài câu, các cháu nhỏ của mấy nhà cũng chạy sang cạnh chơi với nhau.
Kết quả vào lúc này, một con Alaska không đeo xích đột nhiên đuổi theo cắn một bé gái trong số đó, nhất thời trẻ con gào khóc mọi người kêu la, hoàn cảnh rất hỗn loạn. Khi Viên Mục Dã chạy đến gần, đèn đường xung quanh quảng trường tự dưng nhấp nháy mấy cái, ngay sau đó con Alaska cắn người đột nhiên ngã ra đất run rẩy liên hồi… Mà lúc này Mạnh Bác Văn đang đứng ở bên cạnh con Alaska đó.
Sắc mặt anh Mạnh thay đổi:
Rốt cuộc cậu là ai? Tại sao lại biết chuyện của con trai tôi?

Viên Mục Dã thở dài đáp:
Tôi tên Viên Mục Dã, là cố vấn đặc biệt của cảnh sát. Thật ra từ sau vụ án ở ngân hàng, cảnh sát cũng đã chú ý tới chỗ khác thường của con trai anh. Lúc trước cảnh sát muốn tiếp xúc với cháu Bác Văn cũng là muốn giúp cháu… Tuy tạm thời chúng tôi vẫn chưa biết sức mạnh của Mạnh Bác Văn từ đâu mà đến, nhưng mà theo tuổi tác tăng lên, sức mạnh này sẽ càng ngày càng không thể kiểm soát được, một khi để cháu gây ra tai họa lớn hơn nữa, đến lúc đó ngay cả chúng tôi cũng không thể nào giúp cháu.

Nghe Viên Mục Dã nói như vậy, rõ ràng anh Mạnh hơi do dự, không biết có nên tin tưởng người xa lạ chỉ gặp có một lần trước mặt đây hay không. Đúng lúc này chị Mạnh đi ra khỏi buồng vệ sinh, nói với vẻ rất sốt ruột:
Nhiệt độ của Tiểu Văn không hạ xuống, làm sao bây giờ?!

Anh Mạnh chưa kịp nói chuyện, Viên Mục Dã đã giành trước đi vào buồng vệ sinh, cậu phát hiện nước trong bồn tắm đã nóng muốn phỏng tay, vì thế cậu vội xả hết nước trong bồn ra, sau đó mở vòi phun, liên tục xối nước lạnh lên người Mạnh Bác Văn để hạ nhiệt độ…

Cứ như vậy, Viên Mục Dã xối khoảng nửa tiếng đồng hồ, nhiệt độ của Mạnh Bác Văn mới dần dần hạ xuống. Lúc này Đoàn Phong gọi điện thoại tới nói, chủ con chó vừa rồi đã báo cảnh sát, hiện giờ cảnh sát đang tìm kiếm Mạnh Bác Văn ở khắp nơi trong khu chung cư.

Viên Mục Dã hừ lạnh:
Tự anh ta không cột xích còn đòi lý lẽ à? Lần này nếu không phải tôi phản xạ nhanh, anh ta đã sớm đoàn tụ với chó yêu của mình trên đường xuống suối vàng rồi!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.