Chương 972: Cầu xin
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1168 chữ
- 2022-02-08 08:05:39
Lão cáo già cười lắc đầu:
Ta nói rồi, ta đã giao người cho A Hãn, có đồng ý thả hay không là chuyện của cậu ấy, không liên quan đến ta.
Cuộc8 chiến trong lưới thép đã đến hồi sôi sục, Viên Mục Dã biết mình không phải đối thủ của A Hãn, chỉ đành liên tục trốn tránh dưới sự tấn công điên cuồ3ng của hắn. Nhưng không gian trong lưới thép có hạn, mấy lần suýt nữa bị hắn đá trúng chỗ hiểm.
Lúc này Viên Mục Dã vụt người tránh sau bao c9át, kết quả A Hãn đá bục cả bao cát, sức lực thật là kinh khủng! Nếu cú đá này trúng vào người Viên Mục Dã, hậu quả thật sự có thể tưởng tượng được. 6
Viên Mục Dã bị một lực mạnh đá vào vai trái, cậu cảm thấy bả vai đau nhói, ngay sau đó cánh tay trái rũ oặt xuống, không biết là trật khớp hay gãy xương.
Diệp Dĩ Nguy đứng ngoài thấy thế lập tức xem xét tình trạng của Viên Mục Dã cách lưới thép, đáng tiếc khoảng cách quá xa, anh ta vốn không thấy rõ lắm Viên Mục Dã bị thương nặng cỡ nào.
Diệp Dĩ Nguy sốt ruột hỏi:
Viên Mục Dã! Cậu sao rồi?!
Viên Mục Dã cố nén đau, lấy tay vịn cánh tay bị thương, loạng choạng đứng lên:
Đừng lo… Một chốc vẫn chưa chết được đâu.
A Hãn bên cạnh cười lạnh:
Xương cốt trên người anh không cứng bằng cái miệng anh đâu. Một chốc anh chưa chết được là bởi vì tôi còn chưa muốn cho anh chết quá nhanh.
Sau khi bị thương, động tác của Viên Mục Dã chậm đi rất nhiều. Lần này thậm chí A Hãn không cần dùng chân, chỉ đơn giản là tấn công bằng nắm đấm thôi mà Viên Mục Dã cũng đã không còn hơi sức để chống đỡ. Cậu chỉ có thể phòng ngự bằng cánh tay phải một cách phí sức.
Viên Mục Dã thầm biết mình không thể ngồi chờ chết. Cậu vừa trốn tránh vừa cân nhắc cấu trúc cái chân máy của A Hãn, đoán nó nối liền với dây5 thần kinh cơ thể người như thế nào? Hơn nữa còn linh hoạt tự nhiên như chân của chính mình vậy?
Lúc này cậu nhớ lại tình hình A Bưu bị tháo cánh tay máy xuống trước khi chết, bề mặt có máu chảy ra. Điều này chứng tỏ chắc chắn kiểu chi giả bằng máy móc này khác với chi giả truyền thống về mặt ý nghĩa, ắt là cần phải tiến hành một vài quá trình phức tạp và tỉ mỉ mới có thể tháo dỡ.
Nếu không phải trời sinh đã cùng mọc liền nhau, vậy nhất định là có vị trí tiếp nối. Có lẽ vị trí tiếp nối với cơ thể người kia chính là khớp xương yếu nhất của chi giả bằng máy. Nhưng trước mắt trên tay Viên Mục Dã chẳng có vũ khí gì cả, muốn tay không kéo đứt lìa cái chân máy của A Hãn, có lẽ chưa kịp tới gần đã bị đá chết luôn rồi.
Mở khóa ra! Mau mở khóa ra!
Diệp Dĩ Nguy gào thét, gần như cầu xin lão cáo già.
Lão lão cáo già thở dài:
Quy tắc ở chỗ này là một khi lưới thép đã được khóa lại, người bên trong nhất định phải phân sống chết mới được…
Nói xong, lão chỉ vào bên trong lưới thép:
Thấy không? Chìa khóa ở kia kìa, cho nên con cầu xin ta cũng vô ích.
Lúc này Viên Mục Dã trong lưới thép đã bị A Hãn nắm cổ áo túm lên khỏi mặt đất, sau đó ấn thẳng lên mặt lưới thép:
Hay là anh cầu xin tôi đi, tôi còn có thể cho anh chết dứt khoát. Nếu không nhất định tôi sẽ đá nát từng tấc xương cốt trên người anh.
Đối mặt với sự tấn công mãnh liệt của A Hãn, Viên Mục Dã sắp sửa không chống đỡ nổi nữa, nhưng khi cậu chật vật trốn tránh, vô tình lại liếc thấy cặp tạ tay trong một góc. Vì thế Viên Mục Dã không chút nghĩ ngợi, lượm một cái lên ném về phía đầu A Hãn.
Đó là một cái tạ tay 10 kg, nếu nện thẳng vào đầu người, chắc chắn không chết tại chỗ thì cũng bị thương. Đáng tiếc Viên Mục Dã vẫn đoán sai tốc độ phản xạ của A Hãn. Người hắn nhanh chóng nghiêng đi, giơ chân lên đá bay cái tạ tay mà Viên Mục Dã ném tới.
Kim loại va chạm mạnh với kim loại nghe
Rầm
một tiếng, ong lên làm Viên Mục Dã phải liên tục lùi ra sau vài bước mới đứng vững được. Nhưng khi cậu định nhặt một cái tạ tay khác lên, chân A Hãn cũng đã tới trước mặt…
Viên Mục Dã nở nụ cười, sau đó cậu giơ tay chùi máu nơi khóe miệng:
Cậu chỉ có tí bản lĩnh vậy thôi à? Xem ra hai anh em các cậu đều chẳng ra hồn gì cả!
A Hãn đấm thật mạnh mấy cái vào bụng Viên Mục Dã, đánh cậu ngã xuống đất lần nữa:
Mạnh miệng đúng không, không sao… Chúng ta cứ từ từ.
Diệp Dĩ Nguy gấp đến mức đá lưới thép liên hồi, đáng tiếc anh ta không có cái chân máy của A Hãn. Cuối cùng anh ta cũng chỉ có thể tuyệt vọng nhìn Viên Mục Dã trong lưới thép bị A Hãn đánh đập nhừ tử, không nghĩ ra bất cứ cách gì cả.
Trong lúc nhất thời, dù là Viên Mục Dã trong lưới thép hay là Diệp Dĩ Nguy ngoài lưới thép đều có cảm giác lòng như tro tàn. Viên Mục Dã còn đỡ, tuy cậu là người bị đánh, nhưng đau đớn trên cơ thể đã khiến cậu chẳng còn sức đâu mà suy nghĩ quá nhiều.
Diệp Dĩ Nguy lại khác. Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Viên Mục Dã bị tra tấn vì mình. Sự giày vò về tinh thần này thật sự không thể miêu tả nổi. Sự tức giận tràn ngập mỗi lỗ chân lông của anh ta. Nếu có thể… anh ta thà rằng người chết là mình, chứ không phải Viên Mục Dã vô tội bị cuốn vào.
Nghĩ đến đây, Diệp Dĩ Nguy đỏ mắt nhìn sang lão cáo già và nói:
Ông hận tôi như vậy ư? Tôi là con trai ông! Tôi đã làm chuyện gì có lỗi với ông hả? Nói đi!
Lão cáo già dần dần tắt nụ cười trên mặt, nói với giọng lạnh lùng:
Ta không biết con đang nói gì. Con cũng nói đấy, con là con trai ta, ta thương con còn không kịp cơ mà? Sao lại hận con cơ chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.