Chương 973: Cứu rỗi
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1059 chữ
- 2022-02-08 08:06:02
Viên Mục Dã lấy hơi, sau đó cố vực tinh thần, nói:
Giữa hai chúng ta, không có ai liên lụy ai cả. Tôi… thật ra tôi vẫn luôn thấy hối hận, k8hông thể nhận ra anh từ đầu. Nếu không… nhất định tôi sẽ không để anh... để anh gây ra những chuyện không thể quay đầu đó. Anh Thạch Đầu, a3nh nghe tôi nói, bất kể thế nào cũng phải nghĩ cách sống sót, cho dù là sống thay tôi được không? Đừng dễ dàng bỏ cuộc, càng không thể cam 9chịu, biết chưa?! Được rồi… cái gì cần nói tôi đã nói hết rồi, anh về đi, đừng đứng ở đây, đi ngay bây giờ.
Diệp Dĩ Nguy đau đớn h6ỏi:
Đi ư? Tôi đi rồi cậu làm sao đây?
Cú đạp của A Hãn chỉ dùng năm phần sức, nhưng Viên Mục Dã vẫn cảm thấy bị ép tới mức không thở nổi, tầm mắt liên tục biến thành màu đen.
Nói vài câu với Viên Mục Dã, cảm xúc của Diệp Dĩ Nguy ổn định hơn rất nhiều, dường như đã trở lại thành pháp y Diệp đầu óc bình tĩnh, sắc mặt không gợn sóng trước kia. Đầu tiên anh ta quay đầu lại nhìn lão cáo già, sau đó từ từ bước về phía lão, nhưng chẳng ai chú ý tới Diệp Dĩ Nguy đã rút con dao găm bên hông một tên đang xem náo nhiệt khi đi ngang hắn.
Viên Mục Dã bị sặc máu trong phổi, ho khan mấy tiếng. Cậu cố gắng làm dịu hơi thở rồi mới v5ờ mỉm cười nhẹ nhàng:
Anh đi rồi là tôi có thể đại khai sát giới đó!
Thấy Diệp Dĩ Nguy không nhúc nhích, Viên Mục Dã nói với lão cáo già bên ngoài lưới thép:
Ngài K, ông đưa anh ấy đi đi. Nếu ông còn có một chút tính người…
Diệp Dĩ Nguy nhanh chóng đặt dao lên cổ lão cáo già:
Bảo A Hãn mở khóa ra!
Dường như không ngờ Diệp Dĩ Nguy có thể làm như vậy, lão cáo già ngẩn người, sau đó lập tức nhìn sang A Hãn. Thấy thế đối phương nhặt chìa khóa dưới đất lên với sắc mặt âm trầm, bước đến mở khóa xích ra. Diệp Dĩ Nguy buộc lão cáo già cùng vào trong lưới thép với anh ta.
Ngại quá đi, không kịp ghìm lực lại…
A Hãn nói với vẻ mặt vô tội.
Lúc này Diệp Dĩ Nguy cũng không rảnh lý luận với A Hãn. Anh ta tiến lên giơ tay đẩy hắn ra, sau đó vội ngồi xuống kiểm tra tình trạng của Viên Mục Dã. Kết quả khi anh ta rạch quần áo sau lưng Viên Mục Dã bằng dao thì phát hiện ra cột sống ngực của cậu bị lõm xuống nghiêm trọng từ đốt thứ tám đến đốt thứ mười một.
Ai ngờ lão cáo già lại nói bằng vẻ mặt như xem kịch vui:
Ngại quá cậu Viên à, cậu cảm thấy bây giờ Dĩ Nguy sẽ đi theo tôi hay sao? Nó muốn ở lại thì ở lại đi, dù sao đây là do chính nó lựa chọn.
Viên Mục Dã nói với Diệp Dĩ Nguy bằng giọng điệu thương lượng:
Đi đi… được không? Tôi không muốn anh tiếp tục ở lại đây xem.
A Hãn xoay người túm Viên Mục Dã dưới đất lên, kéo lê cậu tới gần hai người, sau đó lại đạp chân lên lưng cậu lần nữa:
Mau buông ông chủ ra, nếu không giờ tôi sẽ giết chết anh ta ngay.
Diệp Dĩ Nguy hừ lạnh:
Cậu có thể thử xem ai nhanh tay hơn.
A Hãn nghi ngờ, như thể không tin Diệp Dĩ Nguy dám làm như thế. Suy cho cùng, ở trong mắt hắn, Diệp Dĩ Nguy nên kính trọng lão cáo già giống mình mới đúng. Nghĩ đến đây, A Hãn không khỏi nhấn mạnh chân hơn. Viên Mục Dã dưới đất lập tức phun ra một búng máu.
Diệp Dĩ Nguy trợn mắt lên:
Cậu dám…!?
Diệp Dĩ Nguy lau nước mắt trên mặt, sau đó cười bảo:
Sao? Cậu sợ tôi sẽ điên ư?! Thật ra có thể gặp lại cậu cũng đã là sự cứu rỗi với tôi rồi. Ít nhất nó khiến tôi hiểu trên đời này vẫn còn có tình nghĩa đáng giá quý trọng, vậy là đủ rồi. Đời người dài hay ngắn cũng không quan trọng, quan trọng là quá trình có trôi chảy hay không. Nửa đời trước, cậu và tôi đều sống quá mệt mỏi và khó khăn, dừng lại nghỉ ngơi một chút cũng không phải chuyện xấu gì.
Viên Mục Dã nhận ra quyết tâm trong lời nói của Diệp Dĩ Nguy, cậu còn muốn khuyên anh ta đừng dễ dàng bỏ cuộc, ai ngờ lại bị A Hãn phía sau lôi tuột đi, lại lần nữa ngã xuống mặt đất. A Hãn đạp một chân lên lưng Viên Mục Dã:
Sơ sơ thôi là được, tôi và A Bưu còn chẳng được nói một câu từ biệt kìa...
Dựa vào kinh nghiệm trước kia của Diệp Dĩ Nguy, anh ta liếc mắt là đã nhận ra mấy đốt sống ngực đó của Viên Mục Dã đã nát. Thậm chí anh ta còn không có đủ dũng cảm để giơ tay kiểm tra. Với kỹ thuật chữa bệnh hiện nay, đứt dây thần kinh cột sống gần như không thể cứu. Nói cách khác, mặc dù hôm nay Viên Mục Dã có thể sống sót, nửa đời sau của cậu cũng là người tàn phế.
Lúc này lão cáo già bước đến cạnh Diệp Dĩ Nguy, lạnh giọng hỏi:
Đau khổ ư? Có ham muốn giết chết toàn thế giới không? Nhưng chút đau khổ này của con có là gì so với ta đâu? Con đúng là con trai ta, nhưng sự tồn tại của con lại không lúc nào không nhắc nhở ta về những khổ sở năm xưa ta phải chịu.
Diệp Dĩ Nguy quỳ bệt ra đất, sau đó rũ đầu không biết suy nghĩ điều gì. Một lát sau, anh ta khe khẽ nở nụ cười, sau đó càng cười càng điên cuồng, giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.