Chương 974: Kế sách cuối cùng
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1135 chữ
- 2022-02-08 08:06:00
Sau khi nói xong, Diệp Dĩ Nguy chậm rãi đứng lên, sau đó xoay người nhìn về phía lão cáo già:
Mạng của tôi do ông trao cho, đương nhi8ên ông có thể lấy đi bất cứ lúc nào, nhưng Viên Mục Dã không phải. Trước đây tôi đã nói, mỗi người đều có giới hạn cuối của riêng mìn3h. Sao ông cứ không nghe thế? Quả thật tôi không thể nào cắt đứt dòng máu giữa tôi và ông, không bằng... hãy phá huỷ hoàn toàn đi!
<9br>
Lão cáo già nghe vậy sửng sốt, sau đó cúi đầu nhìn bụng dưới của mình bằng vẻ mặt khó tin, một con dao găm đã lẳng lặng cắm và6o đó không biết tự bao giờ. Chỗ đó đúng ở vị trí thận, máu thấm từng chút một qua áo sơ mi trắng bằng cotton.
Đến khi A Hãn k5ịp phản ứng, Diệp Dĩ Nguy đã rút dao ra lùi sang một bên. A Hãn vội vã chạy đến bịt miệng vết thương của lão cáo già, sau đó gào ra bên ngoài lưới thép:
Gọi bác sĩ lại đây, mau!!
Diệp Dĩ Nguy đứng cạnh với khuôn mặt không cảm xúc:
Vô ích thôi, cậu biết trước kia tôi làm gì mà. Nhát dao vừa rồi đã đâm thủng thận của ông ta, hiện giờ trong cơ thể ông ta chỉ có một quả thận, thần tiên tới cũng không cứu được ông ta.
A Hãn bị hành động của Diệp Dĩ Nguy chọc giận hoàn toàn, hắn mất đi lý trí, gào lên với bác sĩ đang chạy tới:
Mau cứu người, nếu hai người bọn họ mà chết thì ông cũng đừng hòng sống!!
Khi âm thanh bên ngoài lại lọt vào tai Viên Mục Dã, cậu cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, nôn khan mấy cái mà toàn nôn ra bọt máu. Viên Mục Dã thầm hiểu đoạn xương sườn bị gãy của mình đã đâm thủng phổi, nhưng giờ vết thương của cậu đã quá nặng chả thèm để ý nữa rồi.
Dường như lúc này A Hãn mới nhớ ra Viên Mục Dã vẫn còn sống. Nếu ai nên chết và không nên chết đều sắp chết cả, thế thì cũng chẳng thiếu Viên Mục Dã. Vì thế hắn từ từ tới trước mặt Viên Mục Dã, muốn giơ chân đạp gãy xương cổ của cậu.
Diệp Dĩ Nguy làm như vậy là phá hủy quả thận dự phòng của lão cáo già, nhưng đó cũng là quả thận duy nhất còn sót lại trên người anh ta. Trong nháy mắt đó, Diệp Dĩ Nguy cảm thấy tâm trạng cực kỳ tốt. Lần đầu tiên anh ta cảm nhận được cái gì là tự do thực sự, anh ta không bao giờ bị những quá khứ khổ sở đó đè nén tới mức không thở nổi nữa. Cuối cùng anh ta đã được giải thoát rồi.
Khi Viên Mục Dã nhìn thấy Diệp Dĩ Nguy đâm dao vào người mình, cậu thấy trong đầu nổ vang, tất cả âm thanh bên ngoài dường như đều bị chặn lại. Cậu trườn trên nền đất bằng cánh tay có thể hoạt động, muốn bò đến bên cạnh Diệp Dĩ Nguy để xem xét tình trạng của anh ta, nhưng cho dù cậu dùng hết toàn bộ sức lực cũng không thể tới gần đối phương.
Khoảnh khắc cuối cùng Viên Mục Dã nhìn thấy Diệp Dĩ Nguy ngã xuống đất, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, vì thế cậu thầm an ủi mình:
Cũng tốt, ít nhất vào giây phút đó anh ấy được hạnh phúc…
Khi đối mặt với tử vong, Viên Mục Dã cũng không cảm thấy sợ hãi quá nhiều. Cậu chỉ cảm thấy mình không thể chết một cách vô duyên vô cớ như vậy, ít nhất cũng phải kéo theo một người nữa mới được. Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã bèn cố lấy hơi nói:
Thật ra có một chuyện… tôi nên nói cho cậu biết từ sớm. Trước khi chết, A Bưu có nhắn lại với cậu…
Mặc dù nhìn bề ngoài, A Hãn giống như không thể ý lắm đến cái chết của anh trai, nhưng trong lòng Viên Mục Dã biết đó đều là giả. Hai anh em họ làm bạn với nhau trong khoảng thời gian khó khăn và gian khổ nhất, cho dù sau này cơ thể bọn họ tách ra, nhưng sự ràng buộc vô hình giữa họ lại rất khó bị chặt đứt.
Bởi vậy khi Viên Mục Dã nói trước khi chết A Bưu có lời nhắn lại, A Hãn từ từ thả cái chân trái đã nâng lên xuống.
A Hãn cười lạnh:
Không, anh nhớ nhầm rồi. Ông ấy vẫn còn một quả thận khỏe mạnh ở trên người anh, không phải ư?
Diệp Dĩ Nguy chỉ vào bên phải xương sườn của mình và nói:
Cậu nói là cái này hả? Được… bây giờ tôi sẽ trả ông ta ngay.
Ngay từ đầu A Hãn còn chưa hiểu ý Diệp Dĩ Nguy là gì, đến khi thấy anh ta đâm con dao vào cơ thể mình không hề do dự thì mới đột nhiên bừng tỉnh, nhưng đã không kịp ngăn cản nữa rồi.
Nói!
A Hãn nhìn Viên Mục Dã từ trên cao xuống.
Viên Mục Dã cười gượng:
Con người của tôi không quen quỳ rạp dưới đất nói chuyện với người khác. Nếu không, làm phiền cậu đỡ tôi ngồi sang bên cạnh nhé?
Viên Mục Dã dám nói như vậy là do đoán chắc A Hãn muốn biết trước khi chết A Bưu đã nói gì, cho nên mới không sợ hãi. A Hãn chẳng nói chẳng rằng mà là túm Viên Mục Dã lên khỏi mặt đất một cách thô bạo, sau đó để cậu dựa vào cạnh hàng rào thép.
Thật ra hiện giờ Viên Mục Dã vốn không ngồi nổi. Chân cậu đã không còn chút cảm giác nào từ lâu rồi, nhưng cậu vẫn cố chống người dậy bằng cánh tay duy nhất có thể cử động để mình có thể dựa hết trọng tâm lên mặt lưới thép.
Sau khi miễn cưỡng ngồi vững, Viên Mục Dã nhìn về phía A Hãn và bảo:
Lại gần đây… Tôi không còn sức để nói lớn tiếng đâu.
A Hãn không kiên nhẫn khuỵu một đầu gối xuống trước mặt Viên Mục Dã:
Kiên nhẫn của tôi có hạn. Tốt nhất là anh nói thứ gì có ích đấy.
Viên Mục Dã nhếch mép khinh bỉ, sau đó thều thào:
Tôi đã thế này, cậu… cậu còn sợ cái gì? Tôi thật sự không còn dư thừa sức lực nữa. Cậu lại gần một chút… A Bưu… cậu ta…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.