• 4,015

Chương 975: Gần đất xa trời


Một đàn em của A Hãn thấy thế bèn rút dao trong người ra, tức hộc máu bước về phía Viên Mục Dã.

Ai ngờ đúng lúc này, cách đó không x8a đột nhiên vang lên tiếng nổ. Ngay sau đó lại vang lên tiếng súng cực kỳ dày đặc, tên cầm dao muốn giết Viên Mục Dã bị người ta bắn một ph3át súng nổ tung đầu.

Tiếp theo, gần đó vang lên nhiều tiếng nổ hơn, nhưng Viên Mục Dã vừa bị thương quá nặng, vừa uống một lần quá 9nhiều máu người, bởi vậy cậu không hề phản ứng gì với mọi chuyện đang diễn ra xung quanh. Trong đầu liên tục nhớ lại cảnh lần đầu tiên mình6 gặp được Diệp Dĩ Nguy ở cục cảnh sát, dường như mọi thứ chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
Giữa lúc hoảng hốt, hình như Viên Mục Dã nghe5 thấy giọng của Đoàn Phong, nhưng lại rất không chân thật, giống như vọng lại từ một không gian khác. Tuy cậu hiểu có lẽ đây đều là ảo giác của mình nhưng vẫn cố mở mắt ra và nhìn thấy Đoàn Phong đang chạy về phía mình từ cách đó không xa.

Viên! Cậu cảm thấy thế nào?
Đoàn Phong ngồi thụp xuống trước mặt Viên Mục Dã và la to với vẻ mặt nôn nóng.
Lúc này Trương Khai cũng chạy tới, cậu ta thử vỗ vào mặt Viên Mục Dã:
Viên, tỉnh lại đi… Chúng tôi vất vả lắm mới tìm được anh, anh đừng làm chúng tôi sợ chứ!?

Có lẽ cảm xúc này quá rối rắm, thế nên Viên Mục Dã chợt bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Cậu mơ màng mở mắt ra và phát hiện trước mắt mình chỉ toàn một màu trắng toát.
Mãi đến khi giọng Đại Quân vang lên bên cạnh:
Này Viên? Có phải cậu tỉnh rồi không?
Sau đó anh ta chạy vội ra cửa và la lớn:
Mau đi gọi lão Lâm và đội trưởng Đoàn lại đây!

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Viên Mục Dã cũng cảm thấy yên tâm hơn, cậu bèn cố lúc lắc đầu, để cho mình tỉnh táo một chút. Nhưng khi cậu muốn chống lên giường để ngồi dậy, cậu lại đột nhiên phát hiện nửa người dưới của mình không hề có cảm giác…

Không thể tiếp tục như vậy được, đâu thể nào mãi dùng thuốc an thần để chặn lại?
Đoàn Phong nói vẻ nghiêm trọng.
Lão Lâm thở dài:
Cũng chẳng còn cách nào, tình trạng của cậu ấy bây giờ chỉ cần tỉnh là sẽ bị kích động cảm xúc. Trước đó cậu ấy lại uống quá nhiều máu người khiến virus trong cơ thể đã bị kích hoạt hoàn toàn rồi, xúc động quá mức sẽ khiến virus phân chia nhanh hơn, đến lúc đó cả người cậu ấy đều sẽ mất kiểm soát.


Nhưng hiện giờ cậu ấy lại không thể cử động, cho dù mất kiểm soát thật cũng không thể làm hại người khác mà!
Vành mắt Đại Quân hơi đỏ lên.
Đầu tiên là trong lòng Viên Mục Dã cả kinh, sau đó cậu cảm thấy đầu cực kỳ đau, dường như có một vài ký ức rất nặng nề đang thức tỉnh từng chút một từ sâu trong đại não. Cậu bèn tóm lấy ống tay áo của Đại Quân:
Tôi bị làm sao vậy? Tại sao nửa người dưới của tôi không thể cử động?! Diệp Dĩ Nguy đâu? Diệp Dĩ Nguy ở chỗ nào?

Nghe vậy, sắc mặt Đại Quân hơi quái lạ, dường như không biết nên trả lời câu hỏi của Viên Mục Dã như thế nào. Lúc này lão Lâm và Đoàn Phong vào đúng lúc. Đoàn Phong thấy thế bèn vội ấn Viên Mục Dã nằm lại xuống giường:
Cậu bình tĩnh trước đã, như vậy không có lợi cho sự phục hồi sức khỏe của cậu!

Viên Mục Dã thấy người đến là Đoàn Phong nên nói như thấy cọng rơm cứu mạng:
Đội trưởng Đoàn, tôi bị làm sao vậy? Tại sao nửa người dưới của tôi không có một chút cảm giác nào? Đã xảy ra chuyện gì, sao tôi không nhớ gì cả?!

Nói xong, Viên Mục Dã đau khổ ôm lấy đầu, liều mạng muốn nhớ lại những chuyện đã bị mình quên đi, nhưng cậu càng muốn nhớ lại, những ký ức đó lại càng hỗn loạn, như thể có một đoạn nào đó vô cùng quan trọng đã bị cậu lãng quên, thế nên tất cả ký ức còn lại đều trở thành những mảnh nhỏ không thể nối tiếp nhau…

Mau lấy thuốc an thần tới!
Giọng lão Lâm nóng nảy.
Đoàn Phong thấy thế bèn ấn mạnh Viên Mục Dã còn đang choáng váng xuống, muốn cậu đừng quá kích động, cho đến khi một mũi thuốc an thần được tiêm vào người Viên Mục Dã, cậu mới dần dần yên tĩnh lại, sau đó chìm vào giấc ngủ say lần nữa.
Ký ức cuối cùng của Viên Mục Dã là mình được Đoàn Phong đỡ lên trên lưng Trương Khai, sau đó họ đi qua một khu vực ồn ào, tới một chỗ rất yên tĩnh.
Viên Mục Dã chẳng biết gì về những chuyện kế tiếp nữa, bởi vì cậu đã chìm vào hôn mê sâu, đồng thời cậu mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ, Diệp Dĩ Nguy mỉm cười và nói với cậu, anh ta đã mua một hòn đảo hoang ở nước ngoài, hỏi Viên Mục Dã có muốn đi khai hoang với mình không?
Viên Mục Dã vừa định nói với Diệp Dĩ Nguy rằng mình rất muốn đi, nhưng bỗng nghe thấy có người đang gọi tên cậu. Cậu quay đầu lại và thấy Đoàn Phong và nhóm Trương Khai đang vẫy tay với cậu ở cách đó không xa. Trong lúc nhất thời, Viên Mục Dã hơi khó xử, không biết mình nên đi đâu.
Đoàn Phong xua tay:
Cậu ấy không thể làm người khác bị thương, nhưng cậu ấy sẽ tự làm mình bị thương. Một linh hồn sống động và một cơ thể khô kiệt với cậu ấy mà nói thật sự quá tàn nhẫn… Không bằng cứ để cậu ấy ngủ mãi như vậy đi, rồi cũng sẽ có cách, bây giờ chúng ta chỉ cần thời gian.



Nếu không…
Đại Quân chợt muốn nói lại thôi.

Nháy mắt Đoàn Phong đã hiểu Đại Quân muốn nói gì, sắc mặt anh ta lập tức xạm đi:
Không được! Tôi không muốn Viên rơi vào tay những kẻ đó rồi cuối cùng biến thành một quái vật…



Chắc không đến mức đó đâu. Lần này cũng nhờ bọn họ giúp mới cứu được Viên Mục Dã ra mà?
Đại Quân lẩm bẩm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.