• 2,953

Chương 976: Mất đi ký ức


Một người đàn ông trung niên trông như bác sĩ cười đáp:
Cậu Viên, trước hết cậu đừng căng thẳng. Đây là một bệnh viện t8ư. Tôi vừa thông báo cho anh Thạch Lỗi rồi, anh ấy đang trên đường tới. Cậu có vấn đề gì thì lát nữa có thể nói chuyện 3với anh Thạch Lỗi.


Khi Viên Mục Dã nghe đối phương nhắc tới Thạch Lỗi, trong lòng cậu lập tức hơi hốt hoảng, k9hông hiểu sao mình ngủ một giấc dậy đã chạy đến một bệnh viện tư? Hơn nữa, người đưa mình vào lại còn là Thạch Lỗi?!
Sau đó, mấy bác sĩ lại kiểm tra vài mục theo quy định bình thường cho Viên Mục Dã, chắc chắn các chỉ số của cậu đ5ều bình thường rồi họ mới vui vẻ phấn chấn đi ra ngoài. Một mình Viên Mục Dã đi tới trước gương trong buồng vệ sinh, soi mình trong gương… Nhưng cậu soi cả buổi cũng không nhận thấy bản thân có bệnh gì mà cần phải nằm viện.
Sau khi tiễn bác sĩ đi, Thạch Lỗi vỗ vai Viên Mục Dã:
Không có gì ghê gớm, chỉ cần người không bị sao là được. Chút xíu ký ức có là gì so với tính mạng đâu?

Viên Mục Dã nghi ngờ nhìn Thạch Lỗi:
Sao tôi có thể gia nhập phe của các anh được?

A Triết nói với vẻ rất khiếp sợ:
Cậu… không phải cậu quên mất chuyện mình đã gia nhập tập đoàn chúng tôi rồi đấy chứ?


Cái gì?! Không thể nào!
Viên Mục Dã không thể tin nổi.
Viên Mục Dã nhìn sang Thạch Lỗi:
Anh không có gì muốn nói với tôi ư?

Thạch Lỗi nở nụ cười mang nhãn hiệu riêng của gã:
Nói cái gì? Lần này cậu bị thương chỉ là tai nạn. Yên tâm đi, tập đoàn sẽ trả chi phí chữa trị cho cậu.

A Triết nhún vai:
Cậu không tin tôi cũng hết cách, nhưng sự thật chính là như vậy. Không tin lát nữa cậu hỏi Lỗi Tử thử đi, xem anh ta nói như thế nào…

Không bao lâu sau, Thạch Lỗi dẫn mấy bác sĩ cùng nhau đi vào. Bọn họ dò hỏi tình hình của Viên Mục Dã rồi tiếc nuối nói cho Thạch Lỗi biết, ắt hẳn Viên Mục Dã bị thương vùng trí nhớ giữa đồi thị và thùy thái dương trung gian nên mới xảy ra tình trạng như hiện nay.
Vừa nghe giọng điệu này là Viên Mục Dã biết ngay đối phương chắc chắn là A Triết lại thay đổi bề ngoài, vì thế cậu cười bảo:
Không dám nhận, ở trước mặt anh tôi đâu gánh nổi hai chữ tai họa chứ hả?!

Ai ngờ A Triết nghe xong cũng chẳng tức giận, trái lại nghiêm trang nói với Thạch Lỗi:
Cũng không tệ lắm, đầu óc không ngu đi…

Nghe vậy, Thạch Lỗi và A Triết đều có biểu cảm là lạ, cuối cùng Thạch Lỗi đành dè dặt lên tiếng:
Đó đều là chuyện từ ba năm trước rồi mà? Không phải cậu thật sự bị đâm hỏng đầu rồi đấy chứ?

Viên Mục Dã thầm kinh ngạc, ngay sau đó cậu cảm thấy trời đất quay cuồng, cơ thể lảo đảo bước lùi ra sau vài bước và ngồi phịch xuống giường bệnh, khiến Thạch Lỗi và A Triết sợ tới mức vội giơ tay ra đỡ.
A Triết đáp bằng vẻ mặt bình tĩnh:
Cậu bị nhốt trong một khoang thuyền ở dưới nước, khi chúng tôi tìm được cậu thì cậu đã hôn mê. Đây là bệnh viện tư của tập đoàn chúng tôi, cậu đã nằm ở đây được một tuần rồi.

Viên Mục Dã tỏ ra kinh ngạc:
Tại sao tôi bị nhốt trong khoang thuyền ở dưới nước? Tại sao là các anh tới cứu tôi? Người của số 54 đâu?

Thạch Lỗi vội vàng truy hỏi:
Sau này có thể khỏi không?

Bác sĩ ngẫm nghĩ rồi đáp:
Khó mà nói… Có người sẽ nhanh chóng nhớ lại những kỹ ức bị lãng quên trong khoảng thời gian ngắn, nhưng cũng có người mãi mãi không thể tìm lại những ký ức đó.

Thạch Lỗi buồn cười nói:
Xem cậu nói kìa, sao lại không thể? Ba năm trước đây, lần cậu bị bọn cướp bắt đi đã xảy ra một vụ nổ. Cậu là người duy nhất sống sót trên xe. Lúc ấy chân cậu bị thương rất nặng. Tiến sĩ Lâm liên hệ mấy đội y tế mà đều không chữa trị được. Cuối cùng vẫn là tôi dùng tài nguyên của tập đoàn chúng tôi mới chữa khỏi chân cho cậu. Để trả ơn, cậu ký hợp đồng 5 năm với tập đoàn chúng tôi. Không tin cậu xem chân trái của mình đi, giờ trên đó vẫn còn để lại vết sẹo mổ đó!

Viên Mục Dã vén ống quần bên trái lên, thấy quả nhiên trên cẳng chân có vết mổ, nhưng với kinh nghiệm phán đoán của cậu, vết sẹo cỡ này đâu giống như lúc trước bị thương nặng quá? Đến nỗi kiểu gì cũng phải ra nước ngoài chữa trị phô trương như vậy?
Thạch Lỗi cũng nửa tin nửa ngờ hỏi Viên Mục Dã:
Vậy cậu nhớ những gì?

Viên Mục Dã nghĩ ngợi rồi đáp:
Tôi chỉ nhớ hình như mình bị mấy tên cướp trói lại, sau đó cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì… thật sự không nhớ ra.

Viên Mục Dã càng nghe càng chẳng hiểu, không biết rốt cuộc Thạch Lỗi đang nói gì:
Tập đoàn gì? Tai nạn gì? Anh có thể đừng mập mà mập mờ vậy không?

Nghe Viên Mục Dã nói thế, Thạch Lỗi và A Triết lập tức liếc mắt nhìn nhau. A Triết kinh ngạc, nói:
Không phải cậu không nhớ tại sao mình vào bệnh viện đấy chứ?

Viên Mục Dã trợn trắng mắt:
Nhảm nhí thế hả? Nếu tôi nhớ rõ thì còn phải hỏi các người sao?

A Triết ngờ ngợ nhìn sang Thạch Lỗi:
Có phải cậu ta giả vờ không?


Cậu trông cậu ấy. Tôi đi tìm bác sĩ tới!
Sau khi nói xong, Thạch Lỗi ra khỏi phòng bệnh với vẻ mặt nghiêm trọng.
Viên Mục Dã ngồi trên giường lấy hơi trong chốc lát rồi mới ngẩng đầu nhìn A Triết và hỏi:
Tôi bị thương thế nào?

Chẳng bao lâu sau, Thạch Lỗi dẫn theo một thanh niên cao gầy hấp tấp đi vào. Vừa thấy Viên Mục Dã đang đứng trước cửa sổ, đối phương hào hứng nói:
Đúng là tỉnh thật rồi, mau tới cho anh đây ngắm kỹ cái nào.

Lúc này cậu thanh niên bên cạnh lườm Viên Mục Dã và nói:
Đúng là tai họa để lại ngàn năm mà, như vậy cũng không chết được.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.