Chương 977: Ba năm
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1220 chữ
- 2022-02-08 08:05:57
Viên Mục Dã thầm hiểu Đoàn Phong muốn nói Kim Bảo và Lệ Thần đều khá tốt, nhưng ngại có Thạch Lỗi ở bên cạnh, nên anh ta chỉ thuận miệng nói câu m8à Viên Mục Dã có thể nghe hiểu. Nhưng cậu nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy liệu có khi nào vì Thạch Lỗi ở bên cạnh nên Đoàn Phong không nói thật về3 chuyện ba năm trước đây với mình không?
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã bèn nói với Đoàn Phong qua điện thoại:
Được, tôi biết rồi, chờ mấy ng9ày nữa tôi sẽ về thăm các anh.
Viên Mục Dã càng kinh ngạc hơn, lúc trước lão Lâm tốn bao công mà cũng không loại bỏ được hoàn toàn, sao cậu mới gia nhập tập đoàn của Thạch Lỗi đã giải quyết dễ dàng và nhẹ nhàng thế?!
Thạch Lỗi cười, lắc đầu và nói:
Xem ra cậu thật sự chẳng nhớ gì cả. Đi nào, trở về rồi tôi sẽ phổ cập khoa học đàng hoàng cho cậu kết cấu tổ chức và đường lối hoạt động chủ yếu của tập đoàn chúng ta.
Đáng tiếc là Viên Mục Dã không có mắt sau lưng, cho nên cậu không biết sau lưng mình có vấn đề gì, thậm chí cũng không biết tất cả những sơ hở trước mắt đều giấu ở vết sẹo sau lưng cậu…
Có lẽ là do ngủ quá lâu nên buổi tối Viên Mục Dã không ngủ được. Cậu đứng bên cửa sổ ngơ ngác nhìn cảnh đường phố dưới lầu, trong lòng mờ mịt. Cậu cảm thấy hình như mình không chỉ mất đi ký ức ba năm mà dường như còn quên mất một chuyện khác vô cùng quan trọng.
Kết quả sau khi cởi quần áo, cậu thấy dường như trừ mấy vết bầm trên cánh tay, chỗ khác đều nguyên vẹn. Vì thế lúc này cậu mới yên tâm vào phòng tắm bắt đầu tắm rửa. Nhưng khi nước ấm chảy qua phía sau lưng cậu, chính giữa cột sống của cậu thình lình xuất hiện một vết sẹo vừa dài vừa mảnh.
Vết sẹo đó dài chừng mấy chục phân, từ dưới xương cổ đến tận cuối thắt lưng, bề mặt có màu hồng nhạt, thoạt nhìn như vừa mới lành, vì màu rất nhạt nên không thể phát hiện ra nếu không đến gần và nhìn kỹ. Hơn nữa, điều kỳ lạ nhất là dường như có một luồng sáng đỏ kỳ lạ lóe lên dưới vết sẹo.
Hơn nữa cũng không biết tại sao, chỉ cần Viên Mục Dã cố nhớ lại xem vết sẹo này bị như thế nào thì đầu đau như búa bổ. Vì thế cậu chẳng thèm nghĩ gì nữa, thuận theo tự nhiên, thích bao giờ nhớ ra thì nhớ.
Lúc này, Viên Mục Dã chợt nhớ là mình đã nằm trên giường một tuần, nên cúi đầu thử ngửi mùi trên người, may là trừ mùi nước sát trùng ra không còn gì khác. Vì thế cậu vào phòng vệ sinh muốn tắm rửa, thuận tiện soi gương xem thử chỗ khác trên người còn có vết sẹo nào mình không biết không.
Trong đó, điều khiến cậu khó hiểu nhất là, theo lý mà nói, Đoàn Phong cực kỳ ghét Thạch Lỗi, anh ta không đời nào đứng cùng chiến tuyến với đối phương. Nhưng nếu những điều Thạch Lỗi nói đều là sự thật, ba năm qua mình đã trải qua như thế nào?
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã không khỏi cúi đầu nhìn xuống vết sẹo chỗ chân trái, nhìn như bình thường, nhiều nhất là gãy xương mà thôi… Đâu đến nỗi suýt nữa đã tàn phế như lời bọn họ nói?
Đoàn Phong vui vẻ đáp:
Ừ, đến lúc đó chúng tôi mở tiệc chào đón cậu.
Sau khi cúp điện thoại, Vi6ên Mục Dã quay đầu lại nhìn về phía Thạch Lỗi:
Mấy ngày nữa tôi muốn về thăm họ, có thể xin nghỉ mấy ngày không?
Thạch Lỗi nghĩ ngợi rồ5i đáp:
Không cần cố tình xin nghỉ đâu. Giờ đúng lúc tôi có một việc muốn làm, chúng ta cùng về… Hôm nay cậu cứ nghỉ ngơi trước cho khỏe đi, chúng tôi về trước, ngày mai lại qua đây đón cậu ra viện.
Thạch Lỗi và A Triết đi rồi, Viên Mục Dã ngồi một mình trên giường. Mặc dù có Đoàn Phong làm chứng, nhưng không biết tại sao, Viên Mục Dã vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm...
Sau đó Thạch Lỗi đưa Viên Mục Dã về trụ sở chính của tập đoàn. Trong trí nhớ của cậu, nơi này cũng không xa lạ, chẳng qua cậu không ngờ có một ngày mình cũng sẽ làm việc và sinh hoạt ở đây.
Sau khi vào tòa nhà trụ sở chính, những ai đi ngang trước mặt cậu đều chủ động chào hỏi Viên Mục Dã, nhưng Viên Mục Dã lại chẳng thể nào nhớ nổi mình đã từng gặp những đồng nghiệp đó. Mãi đến khi cậu gặp một chàng trai, lúc này mới nảy sinh cảm giác hình như đã từng quen biết.
Nói thật, Viên Mục Dã cũng không tin Thạch Lỗi và A Triết, cho nên cậu cần phải về nước một chuyến mới được. Chỉ có gặp nhóm Đoàn Phong và nghe họ chính miệng nói ra quá trình sự việc thì cậu mới có thể tin rằng ba năm nay mình thật sự đã gia nhập phe phái của Thạch Lỗi.
Hơn nữa hình như cậu rất bài xích việc nằm trở lại chiếc giường bệnh đó, vì thế cậu dựa vào ghế sofa trong phòng tạm chắp vá một đêm… Ai ngờ khi ngủ đến nửa đêm, hai tay Viên Mục Dã đột nhiên vô thức run rẩy, nhưng cậu đang chìm trong giấc ngủ nên không hề phát hiện.
Sáng sớm hôm sau, chị y tá đưa bữa sáng đến cho Viên Mục Dã từ sớm, nhưng điều làm cậu cảm thấy khiếp sợ đó là, đây là một bữa sáng rất bình thường. Cậu ăn thử một miếng, cảm thấy mọi thứ bình thường, dạ dày không có bất cứ cảm giác khó chịu nào cả.
Một lát sau, Thạch Lỗi và A Triết tới bệnh viện đón Viên Mục Dã. Bọn họ vừa vào đã cảm thấy vẻ mặt của Viên Mục Dã không ổn, Thạch Lỗi bèn trầm giọng hỏi:
Làm sao vậy, có phải cảm thấy khó chịu ở đâu không?
Viên Mục Dã lắc đầu:
Anh nói thật với tôi đi, hiện giờ virus trong cơ thể tôi thế nào rồi?
Thạch Lỗi cười khan:
Sáng sớm ngày ra cậu đã xụ mặt chỉ vì chuyện này ư? Làm ơn… virus của cậu đã bị xóa sạch khỏi cơ thể từ lâu rồi.
Anh Viên?! Anh về hồi nào vậy?
Chàng trai chạy tới từ rất xa, biểu cảm kích động.
Mặc dù Viên Mục Dã thấy đối phương đúng là có hơi quen mắt, nhưng cậu vẫn nhìn sang Thạch Lỗi vẻ khó xử, dò hỏi gã bằng ánh mắt rằng chàng trai này rốt cuộc là ai?
Thấy thế, Thạch Lỗi bất đắc dĩ nói:
Không phải cậu không quen biết nó luôn chứ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.