• 208

Q7 - Chương 5: Nhân đạo


Số từ: 6431
Quyển 7: Thiên địa huyền hoàng lung linh bảo tháp
Dịch: truongtieutuyet
Biên: Drovenger
Nguồn: bachngocsach.com​
Tốc độ của du thuyền còn nhanh hơn so với tưởng tượng của ba người Trương Hằng, dưới gia tốc hết mức của niệm động phù du pháo, toàn bộ du thuyền giống như tên lửa không ngừng bay về phía trước, tốc độ cực nhanh thậm chí khiến cho hầu hết ấu thể bạch tuộc đều văng ra. Du thuyền dùng tốc độ như vậy lao đi như điên liên tục vài phút, thẳng đến khi Lý Cương Lôi lớn tiếng nói dừng, mắt mũi miệng Trương Hằng đã đầy máu tươi, tóc trên đầu cũng đã bạc đi một ít, tuy vậy hắn vẫn gắng gượng không để rơi vào trạng thái hôn mê, khi giọng nói của Lý Cương Lôi truyền đến, hắn cũng lớn tiếng hét lên:
-...Tôn trọng khế ước viễn cổ, lấy máu và mắt ta làm bằng chứng, cùng ta đồng sinh, cùng ta cộng tử!
Khi Trương Hằng niệm xong đoạn chú ngữ, bầu trời bỗng nhiên trở nên sáng chói, vô số luồng năng lượng từ trên cao vụt xuống sau đó phát tán ra bốn phía, không bao lâu sau, một thông đạo màu đen xuất hiện, gần như chỉ trong nháy mắt, cả du thuyền và ba người bên trong đã bị hút vào.
Cũng không biết bao nhiêu lâu sau, lúc Trương Hằng tỉnh lại, sắc trời đã là một mảng đen kịt, chỉ có ánh đèn le lói của du thuyền, vài giây sau Trương Hằng mới hoàn toàn mở mắt ra, cho đến lúc này hắn mới nhìn rõ cảnh vật xung quanh, tại đây đúng là bên trong du thuyền, bên cạnh hắn, Lý Cương Lôi đang vừa đọc tiểu thuyết vừa quan sát tình hình bên ngoài, còn Nataya thì ngủ trên một chiếc ghế sofa.
-...Ta hôn mê bao lâu rồi?
Trương Hằng hỏi với giọng khàn khàn, khi nghe thấy âm thanh khàn khàn hắn lập tức giật mình ngậm miệng lại, đồng thời vuốt vuốt cổ họng với thần sắc phức tạp.
- Ước chừng khoảng bảy mươi hai tiếng đồng hồ, thời gian ba ngày cũng không phải là quá dài, ta còn tưởng rằng phải thêm mấy ngày nữa ngươi mới có thể tỉnh lại.
Lý Cương Lôi cũng không kinh ngạc, hắn chỉ liếc qua phía Trương Hằng rồi nói, mà Trương Hằng lại không có chú ý tới ánh mắt của Lý Cương Lôi, hắn chỉ tập trung quan sát thân thể, ngoại trừ trên trán có chút tóc trắng, trên mu bàn tay thoáng xuất hiện nếp nhăn ra thì cũng không có biến đổi gì lớn.
- Tuổi thọ hiện tại của ta là khoảng bao nhiêu vậy?
Trương Hằng lại hỏi, Lý Cương Lôi nhìn kỹ hai mắt hắn rồi mới lên tiếng:
- Ước chừng hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn cũng không phải là quá già.
Trương Hằng vuốt vuốt mấy nếp nhăn rồi gật đầu nói:
- Nếu như chỉ là hơn ba mươi tuổi thì vẫn còn may, thể lực hạ thấp cũng không lớn, sợ nhất là lên đến bảy tám chục tuổi, khi đó ngay cả đi đường cũng không nổi, đó mới thật sự là tuyệt lộ, hơn ba mươi tuổi... ước chừng còn có thể siêu phụ tải thêm một lần.
Lúc này, Nataya đã thức dậy, nàng lập tức nhìn về phía Trương Hằng với vẻ mặt lo lắng, khi thấy Trương Hằng già đi một ít nhưng tinh thần vẫn bình thường nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Trương Hằng cũng nhìn thấy vẻ lo lắng của Nataya, hắn mỉm cười với nàng sau đó nói với Lý Cương Lôi:
- Quả nhiên là thực lực quá yếu, ngay cả sử dụng niệm động lực phù du pháo trong vài phút cũng không nổi, nếu như có thể duy trì liên tục được mười phút mà nói, khi đó ngoại trừ một số cường giả siêu cấp như Trịnh Xá, như Lăng Tân… những người còn lại đều không phải là đối thủ của ta.
Lý Cương Lôi tùy ý ậm ừ vài tiếng, hiển nhiên là chỉ ra vẻ đồng tình, dù sao ai cũng biết Trương Hằng chỉ là đang càu nhàu mà thôi. Cái gọi là cường giả, có ai lại không phải vượt qua vô số nguy nan trắc trở, trải qua thiên chuy bách luyện mới đạt thành? Tuy Trương Hằng cực kỳ quen thuộc với thế giới này, nhưng chung quy lực lượng vẫn là lực lượng, không thể mưu lợi mà được.
Đợi đến khi Trương Hằng càu nhàu xong, Lý Cương Lôi mới hỏi:
- Tiếp theo nên làm gì đây? Một số ấu thể bạch tuộc còn sót lại đã phân tán ra khắp khu vực rừng nhiệt đới xung quanh, có điều đoán chừng cũng sẽ không rời đi quá xa, sau khi chúng ta ra khỏi du thuyền có thể sẽ bị đánh lén, mà quét hình tinh thần lực thì ngay cả khoảng cách mười mét cũng không tới, tại sao lúc trước ngươi lại không nhắc đến vấn đề này?
Trương Hằng lập tức kinh ngạc, hắn vội vàng lên tiếng:
- Chúng ta vẫn đang ở bên ngoài kim tự tháp sao? Khá tốt, nếu như có thể thuận lợi sử dụng tinh thần lực tảo miêu, đoán chừng chúng ta đã sớm bị mấy người Trịnh Xá tìm được.
Lý Cương Lôi cũng sững sờ, hắn nhìn Trương Hằng một lúc lâu rồi mới lên tiếng:
- Ý ngươi là… ngăn cản quét hình tinh thần lực không phải là kiệt tác của ngươi? Không phải do ngươi xếp đặt trước khi tiến vào thế giới này?
- Đương nhiên là không phải.
Trương Hằng nói thẳng:
- Ta đã nói rồi, ta chỉ là một người bình thường mà thôi, làm sao có thể xếp đặt hoàn mỹ mọi chuyện? Ngăn cản quét hình tinh thần lực là do nội dung tự phát triển mà có, trong sáu tầng của kim tự tháp, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, không có tinh thần lực tảo miêu, đoán chừng ngay cả Nhân đạo chúng ta cũng khó qua, còn nói gì đến chuyện đi lấy bảo tháp? Cho nên ngăn cản quét hình tinh thần lực tuyệt đối không dính dáng gì đến ta.
- Vậy sao?
Lý Cương Lôi nheo nheo mắt, hắn nhỏ giọng nói:
- Như vậy cơ bản đã có thể khẳng định... Sau lưng ngươi, không, bên cạnh ngươi còn có một tác giả khác rồi…
- Tác giả khác? Thế là có ý gì?
Trương Hằng sửng sốt một chút, hắn vội vàng hỏi, có điều Lý Cương Lôi lại không trả lời, hắn chỉ nhìn về phía bên ngoài cửa sổ thủy tinh:
- Hiện tại ngươi có thể sử dụng được niệm động phù du pháo không? Ba ngày đã trôi qua, nếu như có thể sử dụng, vậy thì chúng ta tiến vào kim tự tháp đi.
Trương Hằng thử sử dụng niệm động lực của mình, khi ý niệm của hắn vừa mới khẽ động, sáu thanh niệm động phù du pháo đã hiện lên, hắn gật đầu nói:
- Cũng may, có thể sử dụng, đoán chừng ngủ mê mệt trong ba ngày đã làm tổn thương suy giảm bớt, mà ngươi xác nhận hiện tại là thời điểm thích hợp để tiến vào Kim tự tháp chứ? Sao không đợi mấy người Trịnh Xá tiến vào trước đã?
Lý Cương Lôi cười lạnh:
- Đợi? Đợi ai? Mấy người Trịnh Xá khẳng định đã sớm tiến vào, ngươi cho là bọn họ nhàn rỗi không có việc gì làm sao? So với chúng ta mà nói, bọn họ phải gánh vác an nguy của toàn nhân loại càng không có tư cách dừng lại, lúc này bọn họ nhất định là rất sốt ruột muốn rời khỏi bán vị diện... Đúng rồi, hỏi một câu, không phải là ngay cả phương pháp rời khỏi cái bán vị diện này ngươi cũng không có thiết lập chứ? Nếu thật sự là như vậy, ta sẽ không keo kiệt bóp chết ngươi ngay tại đây.
Trương Hằng nở nụ cười khổ, hắn vuốt vuốt tóc rồi mới nói:
- Làm sao có thể không thiết lập? Phương pháp rời khỏi rất đơn giản, tìm được phòng điều khiển, sau đó trực tiếp mang theo kim tự tháp quay trở lại thế giới thực tế. Cái kim tự tháp này cũng là một dạng phi thuyền vũ trụ, tuy kém hơn Côn Luân của phân hệ da vàng, cũng kém hơn một chút so với Vườn địa đàng của phân hệ da trắng, nhưng dưới tình huống đầy đủ năng lượng vẫn có thể tiến hành di chuyển trong vũ trụ, thậm chí là di chuyển giữa các thế giới, đây tuyệt đối là tạo vật của Thánh nhân.
Lý Cương Lôi nhìn xem quang cảnh bên ngoài cửa sổ, giờ phút này ngoài trời đã trở nên tối đen, nhưng lúc trước khi trời còn sáng, hắn từng thấy ở phía rất xa, có một tòa kiến trúc làm bằng đá xanh đứng vững, độ lớn quả thực là giống như một ngọn núi, so với kim tự tháp trên Trái đất thì lớn gấp trăm nghìn lần, mặc dù cách rất xa, nhưng khí thế của tòa kim tự tháp này vẫn vô cùng kinh người, thật sự là khó có thể tưởng tượng được trình độ văn minh của thời đại Hồng Hoang đã đạt đến mức nào.
Nếu như Lý Cương Lôi đã quyết định rời khỏi du thuyền, Trương Hằng và Nataya tự nhiên cũng không có khả năng phản đối, mỗi người mang theo một cái túi du lịch, bên trong đựng một ít nước uống cùng đồ ăn đơn giản, sau đó do Trương Hằng dẫn đầu đẩy cửa khoang bước ra ngoài, Nataya thì tận lực sử dụng tinh thần lực tảo miêu. Tuy chỉ có thể bao phủ phạm vi mười mét xung quanh, nhưng trong hoàn cảnh đêm tối như thế này, quét hình tinh thần lực vẫn là phương thức trinh sát tốt nhất có thể, Trương Hằng vừa tiến về phía trước vừa một mực tập trung quan sát bốn phía, điều khiển niệm động lực phù du pháo lơ lửng sau lưng, toàn thân ở trong trạng thái tùy thời đều có thể công kích.
- Lúc trước khi chúng ta bị hút vào không gian này, ước chừng có mấy chục con ấu thể bạch tuộc cũng bị kéo theo, thân thể của chúng cũng không lớn, nhưng một khi đến gần vẫn rất nguy hiểm, hơn nữa chính bởi vì thân hình rất nhỏ cho nên độ linh hoạt của chúng cũng cao đến mức đáng sợ. Lúc trước khi trời sáng, ta có rời khỏi du thuyền đi quan sát xung quanh, gần như tất cả cây cối đều là đại thụ che trời, không có thời gian mấy trăm năm căn bản không thể…
Lý Cương Lôi đi theo sau lưng Trương Hằng, hắn nói thông qua tâm linh tỏa liên, mà Trương Hằng thì chỉ nhẹ giọng cười:
- Mấy trăm năm? Ngươi xem thường nơi này rồi, nơi này chí ít đã mấy chục nghìn năm không có người đến, nếu cái bán vị diện này không có hệ thống tự động điều tiết, tại đây đã sớm trở thành rừng rậm nguyên thủy, không, hẳn là đầm lầy nguyên thủy, sao có thể chỉ là rừng rậm bình thường giống như hiện tại? Có điều trong rừng vẫn rất nguy hiểm, để tự nhiên hài hòa, tạo thành Thiên Nhân Hợp Nhất, lúc trước Thánh nhân phân hệ da đen đã bỏ vào nơi này không biết bao nhiêu sinh vật từ thời Hồng Hoang viễn cổ, sau nhiều vạn năm sinh sôi nảy nở như vậy, hơn nữa cái bán vị diện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đoán chừng số lượng sinh vật tại đây...
Trương Hằng còn chưa nói xong, trong phạm vi quét hình tinh thần lực đã xuất hiện một bộ da màu trắng đang treo vắt vẻo trên ngọn cây, vừa nhìn thoáng qua, cả ba người đều đã biết đó là thứ gì... Là da của ấu thể bạch tuộc, bộ da vẫn còn nguyên vẹn, không có bất kỳ vết thương nào, nhưng lượng thịt bên trong lại đã biến mất hoàn toàn.
Sắc mặt ba người đều có chút tái nhợt, con bạch tuộc biến dị này đã đủ đáng sợ rồi, cho dù chỉ là ấu thể, nhưng trong môi trường rừng rậm, độ linh hoạt lại vượt xa so với bạch tuộc biến dị trưởng thành, tính nguy hiểm cũng tương đương, không ngờ một sinh vật đáng sợ như vậy lại bị thứ gì đó hút khô, chỉ còn lại lớp da ngoài, điều này thật sự khiến cho cả ba đều cảm thấy kinh hãi không thôi.
- Đoán chừng là côn trùng như muỗi hoặc là nhện rết các loại, có trời mới biết những Thánh nhân phân hệ da đen suy nghĩ cái gì? Bọn hắn thực sự hiểu được cái gọi là Thiên Nhân Hợp Nhất sao? Đoán chừng trong tưởng tượng của bọn hắn, Thiên Nhân Hợp Nhất chính là vứt tất cả các loại sinh vật vào chung một chỗ...
Trương Hằng bất đắc dĩ nói thầm, trong lúc nói sự chú ý của hắn vẫn được tập trung cao độ, dù sao so với ấu thể bạch tuộc, sinh vật không biết kia hiển nhiên càng thêm nguy hiểm, có điều khiến cho cả ba đều cảm thấy kỳ quái chính là, dọc đường đi tới rõ ràng ngay cả một con kiến cũng không thấy, giống như trong rừng ngoại trừ cây cối ra cũng chỉ còn lại có dây leo, không có bất kỳ loài động vật hoặc là côn trùng nào tồn tại. Thẳng đến sáng sớm hôm sau, khi ngồi lại ăn sáng, Trương Hằng vẫn y nguyên không phát hiện ra bất kỳ sinh vật nào, giờ phút này ba người còn cách kim tự tháp ước chừng khoảng một ngày đi đường.
- Thật đúng là vọng sơn bào tử mã, tuy từ rất xa đã nhìn thấy kim tự tháp, nhưng đến lúc đi mới phát hiện khoảng cách quả thực là xa đến mức khoa trương.
Vọng sơn bào tử mã: ngựa nhìn núi chạy đến chết, tưởng gần mà xa
Trương Hằng đứng trên niệm động phù du pháo, bay lên ngọn cây nhìn về phía xa, tuy hắn đã bay lên đến độ cao mấy chục mét, nhưng khoảng cách giữa mọi người và kim tự tháp vẫn giống như lúc trước, không chỉ vậy, lúc ở phía dưới Trương Hằng còn không cảm thấy, nhưng một khi bay lên quá khỏi ngọn cây, cứ tăng thêm một mét, áp lực đè nặng lên toàn thân hắn sẽ gia tăng mãnh liệt. Dùng sức đẩy của niệm động phù du pháo mà cũng chỉ có thể giúp hắn bay lên được cách ngọn cây từ hai đến ba mét, xem ra muốn bay lên rất cao quan sát hoàn cảnh xung quanh, trên căn bản là không có khả năng thực hiện.
Mà so với việc bay lên cao thăm dò, Trương Hằng lại càng cảm thấy hứng thú đối với một chuyện, khi hắn lên đến ngọn cây nhìn về phía xa, có thể thấy rất nhiều sinh vật tồn tại, ví dụ như một vài con muỗi lớn bằng cả cánh tay người đang đậu trên cây, một số sinh vật trông giống như chuồn chuồn phóng đại vài chục lần đang bay qua bay loại, còn có nhện lớn mấy mét đang giăng tơ, cái này thật sự là khiến Trương Hằng nổi cả da gà. Có điều chuyện kỳ quái hơn cả chính là chỉ có khu vực ở cách ba người một trăm mét mới có sinh vật tồn tại, mà theo hắn nhích tới gần, những sinh vật kia cũng giống như bị sức đẩy nào đó tác động, không ngừng lui ra xa, bất kể làm thế nào khoảng cách giữa hai bên vẫn bảo trì ở mức một trăm mét.
-... Xem ra đây chính là chân tướng chúng ta an toàn.
Trương Hằng miêu tả lại những gì mình nhìn thấy cho hai người còn lại, tuy vậy chỉ có Nataya là kinh ngạc, còn Lý Cương Lôi thì giống như đã sớm đoán được chuyện gì đó, hắn chỉ bình tĩnh ăn bánh mì. Trương Hằng cũng ngồi bên cạnh hai người, hắn cầm lấy một chiếc bánh sandwich, vừa ăn vừa nói:
- Đoán chừng là do Thánh nhân phân hệ da đen thiết lập như vậy, dù sao những côn trùng kia cũng vô cùng nguy hiểm, người bình thường rơi vào phạm vi của chúng rất có thể ba giây cũng không sống nổi, như vậy hoàn toàn không phù hợp với thuyết pháp Thiên Nhân Hợp Nhất, cho nên bọn hắn dứt khoát thực hiện một số biện pháp khiến cho những sinh vật này không cách nào tiếp cận nhân loại...
Lý Cương Lôi lại nở nụ cười thần bí:
- Có lẽ suy đoán của ngươi đã sai rồi, thiết lập tại đây căn bản không phải vì Thiên Nhân Hợp Nhất... mà là vì ngươi!
- Hả? Vì ta? Tại sao?
Trương Hằng hỏi với vẻ khó hiểu, mà Lý Cương Lôi thì chỉ liếc nhìn hắn rồi nói với vẻ rất nghiêm túc:
- Vì để cho ngươi tiến vào kim tự tháp, nếu dùng thực lực hiện tại của chúng ta, xuất hiện ở nơi này, khả năng mất mạng gần như là 80%, hơn nữa còn có khả năng bị mấy người Trịnh Xá tùy thời tóm được. Suy ngẫm lại một chút đi, thứ nhất, quét hình tinh thần lực bị ngăn cản, nói một cách khác, chính là khiến mấy người Trịnh Xá không tìm ra chúng ta. Thứ hai, khiến cho những sinh vật kia rời xa nhân loại, nói một cách khác, chính là bảo vệ tính mạng của chúng ta, bất kể suy nghĩ như thế nào, loại xếp đặt này đều vô cùng có lợi cho chúng ta, sao có thể trùng hợp đến mức như vậy? Sao có khả năng tất cả đều diễn biến theo chiều hướng tốt nhất? Nếu không phải là do ngươi xếp đặt trước khi tiến vào Vô hạn thế giới, như vậy chính là có người giúp ngươi thiết kế những chi tiết này, mà mục đích của hắn chỉ có một... cho ngươi tiến vào kim tự tháp.
Tuy đã có chút chuẩn bị trong nội tâm, nhưng khi nghe Lý Cương Lôi nói như vậy, Trương Hằng vẫn cảm thấy vô cùng khiếp sợ, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nói:
- Có thể đây vốn là do ta xếp đặt a, là một mình ta sáng tạo ra thế giới này, làm sao có thể còn có người khác giúp ta thiết kế chứ? Tất cả đều là dựa theo ý nghĩ của ta mà.
Lý Cương Lôi lại quay đầu đi chỗ khác, hắn chỉ tùy ý hỏi một câu:
- Thật sự là tất cả đều dựa theo ý nghĩ của ngươi mà ra sao? Như vậy nội dung tự phát triển... chuyện đó nên được giải thích như thế nào đây?
Trương Hằng lập tức trầm mặc, hắn không biết nên giải thích như thế nào, chuẩn xác mà nói, hắn không cách nào giải thích được... có lẽ thật sự có một "hắn" khác cũng nên.
Bất kể như thế nào, bọn họ đã thiên tân vạn khổ đến tận đây, làm sao có thể bởi vì nguyên nhân khó hiểu nào đó mà từ bỏ? Cho dù thực sự là vận mệnh trong cõi tối tăm, cũng không thể quyết định được một số chuyện, ví dụ như nhân tâm...
Theo thời gian trôi qua, bởi vì không gặp bất kỳ nguy hiểm nào trên đường đi, rốt cuộc ba người cũng đến được phía trước kim tự tháp, đây là một tòa kiến trúc cao chọc trời, độ cao ít nhất cũng đạt tới mấy nghìn mét, con người đứng trước tòa kim tự tháp này phảng phất như con kiến đứng trước con người vậy, loại cảm giác to lớn nguy nga này thật sự là khó có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, đứng dưới tòa kim tự tháp lớn đến mức khó có thể tưởng tượng này, suy nghĩ duy nhất trong đầu mọi người chỉ có thể là hai chữ nhỏ bé.
Nhìn tòa kim tự tháp trước mặt, trong lúc nhất thời cả ba người đều trầm mặc không ai nói gì, một lúc lâu sau, Trương Hằng mới lên tiếng trước:
- Đi thôi, vào bên trong, tầng đầu tiên, Nhân đạo...
Lý Cương Lôi lại đột nhiên hỏi:
- Cái không gian này đến cùng là tồn tại như thế nào, nghe ý của ngươi, mỗi tầng trong kim tự tháp đều lớn ngang với Châu Á?
Trương Hằng cười khổ một cái:
- Có khi còn lớn hơn, nếu có thể triệt để nắm giữ cái kim tự tháp này, thế giới bên trong cũng đủ để sắp xếp toàn bộ dân cư của Trái đất, hơn nữa Nhân đạo tuyệt đối là Thiên Đường chân chính.
- Nhân đạo thiên đường?
Lý Cương Lôi thì thầm với vẻ khó hiểu, nhưng Trương Hằng lại không có chút ý định giải thích nào, chỉ cất bước đi về phía lối vào của kim tự tháp, mà thấy hắn như thế, hai người còn lại cũng chỉ có thể đi theo, cùng nhau bước về phía cánh cửa lớn đen kịt.
Vừa bước vào kim tự tháp, mọi người liền cảm thấy trước mắt chợt tối đi, một loại cảm giác khó có thể hình dung lập tức bao phủ, nửa mơ nửa tỉnh, đến khi phục hồi lại tinh thần, ba người đã thấy mình đang đứng trên một thảo nguyên đầy hoa cỏ, xanh tươi vô biên, mặt trời sáng lạn.
- Nơi này chính là Nhân đạo trong Lục đạo luân hồi, là thế giới do Thánh nhân phân hệ da đen dùng kỹ thuật không gian tạo ra, nơi này... cũng có thể gọi là Nhân đạo thiên đường.
Trương Hằng hít một hơi thật sâu, không khí tại đây vô cùng trong lành, một chút xíu ô nhiễm cũng không có, so với hít thở trên Trái đất thì tươi mát hơn không biết bao nhiêu lần, Lý Cương Lôi cau mày hỏi:
- Có ý gì? Vì sao lại gọi như vậy?
Trương Hằng thở dài, hắn nhìn xem khung cảnh phía xa rồi nói:
- Trong cái thế giới này, có tổng cộng hơn một triệu người đang sinh tồn, bọn họ cũng không cần làm việc tay chân, chuẩn xác mà nói, tại đây giống như là Vườn địa đàng trong thần thoại, nhân loại không cần làm việc, không cần tranh đấu, không có thù hận, thậm chí... không có tử vong.
- Đây là một loại không gian đặc thù, bị Thánh nhân phân hệ da đen nghịch chuyển thời gian, tất cả sinh mạng bên trong Nhân đạo, cứ mỗi ba mươi ngày sẽ luân hồi một lần, cũng tức là nói, ba mươi ngày sau, ngươi sẽ trở lại trạng thái của ba mươi ngày trước, cho dù là chết cũng sẽ trở lại trạng thái trước kia, đồng dạng, ngoại trừ tính mạng, còn có tư tưởng của ngươi.
Trương Hằng nhìn xem biểu lộ vẫn chưa rõ của hai người còn lại, hắn tiếp tục nói:
- Ngẫm lại a, những người ở đây đều giống như hài nhi vậy, nơi này không có bất kỳ nguy hiểm nào, không có thiên địch hay dã thú, không có ốm đau tra tấn, thậm chí ngay cả đồ ăn cũng có thể tìm được một cách đơn giản, cứ mỗi ba mươi ngày đều sẽ biến trở về nguyên dạng của ba mươi ngày trước, cho dù lâu lâu bọn họ phát minh ra cái gì đó, hoặc là hiểu được điều gì, ba mươi ngày sau tư tưởng cũng sẽ quay trở lại thành tờ giấy trắng. Bởi thế, bọn họ sẽ vĩnh viễn không phát triển, không có thù hận hoặc là đố kị, không có cái gọi là tranh đấu, cơm áo không lo, không, không có quần áo, còn đồ ăn thì đầy đất, thế giới như vậy không phải là Vườn địa đàng được nhắc đến trong Kinh thánh sao?
Khi nói đến đây, Trương Hằng lập tức nở nụ cười lạnh, Lý Cương Lôi suy nghĩ giây lát rồi gật đầu nói:
- Nếu là như thế, vậy quả thật là Thiên đường rồi, chỉ là... từ một góc độ khác mà nói, cực thiện kỳ thực cũng đại biểu cho cực ác, cực tình cũng đại biểu vô tình, cái Thiên đường này, đối với nhân loại mà nói kỳ thực cũng tương đương với Địa ngục.
- Đúng vậy.
Trương Hằng gật đầu khẳng định:
- Bọn họ quả thực còn sống sao? Kỳ thật chỉ giống như thi thể biết ăn biết ngủ mà thôi, nếu cả đời chưa từng trở nên mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, như vậy cái gọi là sống an bình cũng không quá đáng là thi thể chậm rãi mục nát… huống hồ ngay cả cái gì là thi thể bọn họ cũng không biết.
Lý Cương Lôi bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, hắn vội vàng hỏi:
- Đợi một chút, ngươi nói là tất cả sinh mạng thể bên trong Nhân đạo... chẳng lẽ cái tất cả này bao gồm cả chúng ta?
Trương Hằng cười hắc hắc nói:
- Đây không phải nói nhảm sao? Chúng ta không phải là Thánh nhân, làm sao có thể địch nổi quy tắc của Thánh nhân? Muốn miễn dịch với quy tắc trong thế giới này, như vậy ít nhất phải mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư trung cấp mới được, hoặc là vượt qua tâm ma, nếu không đều sẽ bị vây hãm trong chu kỳ ba mươi ngày, không đơn thuần là thân thể... còn kể cả tư tưởng.
Lý Cương Lôi trầm mặc một lát rồi mới lên tiếng:
- Nói một cách khác, nếu không đến được Súc sinh đạo trong vòng ba mươi ngày, như vậy chúng ta sẽ phải ở đây vĩnh viễn? Bởi vì sau ba mươi ngày, chúng ta căn bản cũng không biết lần luân hồi trước của mình như thế nào, còn cho là vừa mới tiến vào không gian này, sau đó lại một lần trải qua những điều giống như trước, đi tới đi lui không ngừng, là như vậy sao?
Trương Hằng gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là ý này, có điều... bất kể như thế nào chúng ta cũng có thể qua được Nhân đạo, cho dù là không có nhận thức của ta đối với nơi này, các ngươi vẫn có thể đến được tầng tiếp theo, bởi vì trong không gian này có một người có thể miễn dịch... Trịnh Xá, khi tư tưởng của tất cả mọi người trở lại trạng thái ba mươi ngày trước, tư tưởng của hắn lại vẫn không hề thay đổi, nói một cách khác, chỉ cần có hắn ở trong thế giới này, bất kỳ ai cũng có thể theo hắn đi đến tầng tiếp theo, chỉ là cần nhiều hay ít thời gian mà thôi.
Lý Cương Lôi tưởng tượng thoáng qua một chút đã hiểu được ý tứ trong những lời của Trương Hằng, xác thực, cái thế giới này tương đương với một chương trình không ngừng lặp lại, chỉ cần lần đầu không vượt qua được, như vậy vĩnh viễn không cách nào vượt qua, nhưng nếu có một yếu tố không bị vòng lặp ảnh hưởng gia nhập vào, như vậy chương trình này nhất định sẽ bị đánh phá, chỉ là tiêu tốn bao nhiêu thời gian mà thôi.
- Đi thôi, ta không muốn bởi vì không vượt qua nổi Nhân đạo mà bị mấy người Trịnh Xá tìm được đâu, hơn nữa mục tiêu của chúng ta cũng không phải ở đây, mà là trong tầng sâu nhất mới đúng.
Trương Hằng cười lớn, tiếp đó đi về phía xa.
Một đường đi tới, Trương Hằng cũng không ngừng giảng giải về hoàn cảnh bên trong Nhân đạo cho hai người Lý Cương Lôi và Nataya, những người đang sinh sống trong Nhân đạo đều có nguồn gốc từ các thế giới khác, được các Thánh nhân tập trung lại một chỗ, ý nghĩ của Thánh nhân phân hệ da đen cũng rất đơn thuần, chỉ là định thành lập một nơi giống như kho lưu trữ gien. Tuy chỉ có hơn một triệu người, nhưng cơ bản tất cả các loại gien của nhân loại đều đã ở đây cả rồi, hơn nữa sẽ không chết, không sinh ra biến hóa, ngay cả hoàn cảnh sinh tồn cũng không bao giờ thay đổi, cho nên những người ở đây đều có thể được xem là "tiêu bản".
Về phần đồ ăn thì rất đơn giản, Trương Hằng tùy ý đi tìm trong những bụi cỏ, giây lát sau đã thấy một số loại trái cây đủ mọi màu sắc kỳ dị, theo đạo lý mà nói, trái cây có màu sắc rực rỡ hầu hết đều không ăn được, càng đẹp thì càng độc, nhưng Trương Hằng lại không chút lo lắng nào, trực tiếp cắn một miếng. Kế tiếp nét mặt của hắn cũng rất đặc sắc, lập tức lại hái thêm một đống lớn ôm vào ngực, vị của loại quả này thật sự là quá ngon, mang theo chút vị chua, ngọt nhưng không hề ngán, bên trong mọng nước, quả nhiên là loại trái cây cực phẩm hắn chưa bao giờ nếm qua.
Không chỉ như vậy, hắn tùy ý nhổ một đống cỏ dại, dưới phần rễ của những bụi cỏ này có một loại củ lớn, thoạt nhìn có chút giống như khoai tây, nhưng khi ăn lại mang theo vị bơ, mùi vị quả thực ngon lành đến mức không thể tưởng tượng nổi. Dọc đường đi, ba người đều là không ngừng ăn những loại thực vật này, theo thuyết pháp của Trương Hằng, cây cối trong Nhân đạo đều có chứa linh khí, trong đồ ăn cũng có mang theo năng lượng, ăn càng nhiều càng có lợi.
- Tầng không gian kế tiếp là Súc sinh đạo, muốn đến đó cũng rất đơn giản, chỉ cần đi xuống phía dưới, tuy là vượt qua không gian đến một thế giới khác, nhưng trong Nhân đạo không tồn tại tranh đấu, cho nên muốn đến không gian khác, chỉ cần đi đến địa điểm nào đó là được, chúng ta sẽ đi xuống.
Trong cả Nhân đạo căn bản không tồn tại cái gọi là núi, hầu hết mọi nơi đều là thảo nguyên xanh tươi, cũng có một số rừng rậm, bất quá là để cung cấp thêm một số loại đồ ăn cho nhân loại mà thôi, sông suối nhỏ, cũng không quá đáng là để cung cấp thức ăn. Đi xuống? Trương Hằng chỉ biết là đi xuống phía dưới, nhưng có trời mới biết phía dưới là sâu bao nhiêu? Hẳn là phải đào ra một cái hố sâu vài chục kilomet trong vòng ba mươi ngày sao?
Cho nên, mục tiêu hàng đầu của ba người là tìm ra một cái hang thông xuống phía dưới…
Không đề cập đến hành động nhàn nhã của ba người Trương Hằng, một phương khác, mấy người Trịnh Xá đang nhìn nhau, sắc mặt ai cũng phát xanh, bọn họ tới Nhân đạo sớm hơn so với ba người Trương Hằng khoảng năm ngày. Cũng không thể trách được bọn họ lại xúc động, dù sao tình huống như vậy thật sự là quá mức quỷ dị rồi, vốn đang dốc sức liều mạng với bạch tuộc biến dị ở Tam giác quỷ, ai biết một giây sau bỗng nhiên đi tới cái thế giới này, chẳng những có một tòa kim tự tháp lớn đến mức khoa trương, bên trong kim tự tháp rõ ràng còn có một thế giới khác, thật sự làm cho mọi người đều thấy không thể hiểu nổi.
Chiến tranh ở thế giới bên ngoài vẫn còn tiếp tục, bọn họ cũng không có lòng dạ thanh thản mà ngao du khắp nơi, cứ mỗi ba ngày Queen lại sinh ra thêm 10.000 ấu thể, nếu bọn họ đợi hơn hai mươi ngày rồi mới đi ra ngoài, số lượng bạch tuộc biến dị đã lên đến trên 200.000 con, lúc đó thật sự là khủng bố khó có thể tưởng tượng!
-... Khi tiến vào kim tự tháp có phải là các ngươi cảm thấy nửa mơ nửa tỉnh không?
Trịnh Xá ngồi trên đồng cỏ, nhìn xem mọi người đang nghỉ ngơi, hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi. Tất cả đều hơi sửng sốt một chút, tiếp đó một thiếu nữ mới bừng tỉnh đại ngộ:
- Ừm, đúng vậy, ta nhớ ra rồi, loại cảm giác này rõ ràng là... giống như khi tiến vào thế giới phim kinh dị.
Thiếu nữ này là tinh thần lực khống chế giả của Nam Viêm châu đội, tuy nàng mới chỉ mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai, nhưng lại thuộc vào loại hình tinh thần lực khống chế giả chuyên chiến đấu, đặc biệt am hiểu đối phó với sinh vật linh dị. Lúc ở Nam Viêm châu đội vốn là nhân vật so với đội trưởng còn quan trọng hơn, bản thân lại là một mỹ nữ dạng như hot girl, với tư cách tinh thần lực khống chế giả, đối với chuyện tiến vào thế giới phim kinh dị, cảm giác của nàng cũng nhạy cảm hơn nhiều so với người bình thường.
Sau khi thiếu nữ này nói xong, những người còn lại cũng đều lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, chỉ có Lăng Tân cùng Đạt Vân Hi là thấy khó hiểu, hai người đồng thời nhìn về phía Trịnh Xá, Trịnh Xá cũng trực tiếp gật đầu nói:
- Đây là cảm giác chỉ có những thành viên tiểu đội luân hồi từng từ Chủ thần không gian tiến vào thế giới phim kinh dị mới biết được, loại cảm giác này thật sự là khó có thể hình dung, nửa mê nửa tỉnh... Kỳ thực, đều chỉ là ảo giác!
Trịnh Xá đập xuống mặt đất với vẻ vô cùng tức giận:
- Nửa mê nửa tỉnh cái gì chứ, cái gọi là tiến vào thế giới khác, kỳ thực chính là năng lượng cực kỳ khổng lồ, trong nháy mắt liền phân giải thân thể ngươi thành năng lượng lưu, khi đã đến thế giới khác, luồng năng lượng này sẽ lại một lần nữa tổ hợp thành thân thể lúc trước, mà ý thức cũng sẽ trở về vị trí cũ cùng lúc, cho nên mới cảm thấy nửa mê nửa tỉnh, nhưng mà... Hiện tại ta đã không thể cảm nhận được nửa mê nửa tỉnh nữa rồi, cho nên mỗi lần đều thống khổ giống như bị lăng trì! Cảm giác đáng chết!
Nói xong hắn liền giống như muốn phát tiết, không ngừng đại náo hét lớn, mà trên mặt những người quanh đều có mấy chữ
thì ra là thế
, bởi vì khi vừa tiến vào thế giới này, mặt mũi Trịnh Xá đã tràn đầy giận dữ, lúc trước mọi người còn tưởng rằng hắn đang lo về chiến đấu ở thế giới bên ngoài.
Trịnh Xá bỗng nhiên vuốt vuốt tóc nói:
- Hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Vốn cho rằng tiến vào trong cái kim tự tháp này sẽ có thể tìm thấy kẻ địch, tùy ý chiến đấu sau đó rời khỏi đây, nhưng mà ai ngờ... lại tìm thấy những thứ này!
Cách mọi người không xa, có hơn mười tuấn nam mỹ nữ hoàn toàn khỏa thân, bọn họ đang ăn uống, chơi đùa, nghịch ngợm, thậm chí là... Nói tóm lại, tư thái hoàn toàn yên vui, căn bản không thèm để ý đến mười mấy quái nhân mặc quần áo đang ngồi cách đó không xa.
Trên thực tế, trong thời gian qua, mấy người Trịnh Xá đã đi một đoạn đường dài, tìm được ít nhất cả trăm nghìn tuấn nam mỹ nữ, nhưng những tuấn nam mỹ nữ này căn bản không có ngôn ngữ, tất cả đều ngây thơ như hài nhi, mọi chuyện đều là thẳng thắn mà làm, hoàn toàn không e ngại mấy quái nhân đột ngột xuất hiện, mấy người Trịnh Xá cũng vô cùng bất đắc dĩ, vốn cho rằng chỉ cần tìm được kẻ địch là có thể rời khỏi thế giới này, nhưng ai ngờ kết quả lại như vậy.
- Trên thực tế...
Lăng Tân bỗng nhiên mở miệng nói:
- Không nói đến cùng đây có phải là thế giới phim kinh dị hay không, nhưng mà... cho dù là thế giới phim kinh dị, cũng không nhất định sẽ có kẻ địch tồn tại.
Mọi người đều sững sờ, Trịnh Xá càng là trực tiếp hỏi:
- Có ý gì? Không có kẻ địch tồn tại? Đó còn gọi gì là thế giới phim kinh dị?
- Có chứ, ví dụ như Final Destination...
Lăng Tân vừa nói vừa đứng lên, hắn nhìn về phía xa:
- Biện pháp để rời khỏi thế giới này có thể là lấy được thứ gì đó, hoặc là đi đến địa điểm nào đó, tóm lại, chúng ta phải tìm hiểu xem... Đây là nơi nào?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vô Hạn Tương Lai.