• 763

Chương 125: Tên điên hoa lăng đồng


Buổi tiệc cho các phu nhân tiểu thư là nơi thế nào?

Đây là nơi lịch sự sang quý.

Các quan khách nam nữ nói khẽ8 cười nhẹ, ăn ít uống tinh, bên tai là tiếng bản nhạc bất hủ êm ái.

Sao vậy?

Lý Hạo không rõ ý cô lắm, cậu quay sang Trác Yến Vũ và Tả Phi Phi bỗng chốc trở nên căng thẳng bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.

Anh Hạo, rắc rối rồi đây. Tên này là cậu cả Hoa Lăng Đồng của nhà họ Hoa ở Minh Châu, một tên điên chính hiệu đó, nếu điên lên thì không ai ngăn nổi đâu. Vì mặt mũi xấu xí và vóc dáng thấp bé nên hắn ta kị nhất là có ai giễu cợt mình. Hành động vừa nãy của anh đã chọc giận hắn rồi.

Hoa Lăng Đồng không để ý tới Tả Phi Phi, lại lần nữa gằn giọng nhả ra từng chữ.
Lần đầu tiên, là câu nghi vấn. Lần thứ hai, lại hoàn toàn là ngữ khí khẳng định.
Nói xong, ánh mắt anh ta cũng hoàn toàn trở nên cuồng dại!

Phụt ha ha...

Lý Hạo đi đến bên cạnh Tả Phi Phi, nhìn cô nàng Phan Hiểu Liên vẫn đang làm nũng, cuối cùng cũng nhịn không được bật cười thành tiếng.
Đột nhiên, Lý Hạo cảm nhận được một cặp mắt âm u tàn độc nhắm thẳng vào người mình. Người đàn ông đang lăm le nhìn Tả Phi Phi kia bỗng thình lình chuyển ánh nhìn sang cậu.
Tả Phi Phi lạnh lùng nhìn một nam một nữ đang cản trước mặt mình, nét mặt lại một lần nữa lạnh xuống. Nhưng dù sao đây cũng là Như Ý Lầu, cô không vội nổi nóng, chỉ nói:
Nếu không có việc gì, thì hai người đang cản đường tôi đấy.


Chồng à, chính là nó, chính là nó đấy!

Phan Hiểu Liên bưng kín hai má vẫn hơi sưng lên của mình, trong mắt lại dâng đầy hơi nước, lắc lắc cánh tay của người đàn ông bên cạnh.

Lên lầu ba, xé nát miệng một đứa ra cho tao!

Trên mặt Hoa Lăng Đồng nở rộ một ý cười tàn nhẫn. Hắn ta móc điện thoại ra, gọi đến một số điện thoại, nói vào bên trong một câu.

Hoa Lăng Đồng, anh bớt ngang ngược một chút đi, đây là Như Ý Lầu!

Lý Hạo cúi đầu hỏi lại Trác Yến Vũ bên cạnh.
Nhìn số tầng hiện thị trên thang máy, cậu biết hẳn người Hoa Lăng Đồng vừa gọi sẽ lên tới đây ngay thôi.

Ừm, nhưng anh Hạo anh yên tâm đi. Em sẽ không để anh ta động tới dù chỉ một sợi tóc của anh đâu!

Chỉ là giờ phút này, trong lòng cậu hết sức vô tội.
Cười một tiếng thì có làm sao?
Lúc đó tôi đâu có biết anh là ai.
Một màn này thật sự có hơi nực cười, bởi vì người đàn ông này thực sự rất lùn, Phan Hiểu Liên lại cao chừng mét sáu, dù không đi giày cao gót thì vẫn cao hơn người đàn ông nọ có chừng hai mươi cm!
Một người đàn ông, chiều cao lại chỉ có mét tư không tới!
Người thế này, dù Quách Tiểu Tứ(1) có đứng trước mắt thì hẳn cũng có thể tìm được niềm tin từ chiều cao của hắn ta.
Vì chuyện mặt mũi và chiều cao, trước khi tiếp nhận quyền lực gia tộc, Hoa Lăng Đồng đã từng bị trào phúng nóng lạnh vô số lần. Về lâu về dài, việc này đã dẫn đến tâm lý nhạy cảm cực độ của hắn ta bây giờ, cộng thêm việc vốn chính là một tên điên cuồng nên chỉ cần có người nhắc đến nỗi đau của mình là hắn ta sẽ không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Dù là những người cũng có địa vị không tầm thường này thì khi chọc giận hắn ta, cũng đều bị tên điên Hoa Lăng Đồng này điên cuồng công kích!
Tuy hành động của Phan Hiểu Liên vừa nãy rất buồn cười, nhưng người ở đây đều biết tính nết của con chó điên Hoa Lăng Đồng này nên không ai cảm thấy buồn cười. Chỉ có Lý Hạo chưa từng gặp hắn ta mới không biết Hoa Lăng Đồng là người thế nào thôi!

Vậy ra tôi là thần tượng của anh à...

Nghe lời này, Lý Hạo ngượng ngùng vuốt mũi, không biết nói sao.
Tên điên này lại lấy cậu làm tấm gương để noi theo, đúng là quá đáng quá rồi!
Đây hoàn toàn không phải đôi mắt của một người bình thường!

Cậu, đang cười tôi?

Người đàn ông thấp bé chầm chậm mở miệng, mắt nhìn Lý Hạo lom lom, gằn ra từng chữ.
(1) Ý chỉ Quách Kính Minh, một nhà văn trẻ người Trung Quốc có chiều cao 1m47.
Hắn ta đứng bên cạnh Phan Hiểu Liên, chỉ nhìn từ chiều cao, vậy quả đúng là hệt như con trai cô ta vậy. Quỷ dị hơn cả, là cô ta lại còn đang cong eo nũng nịu lắc lư cánh tay người này.
Cảnh tượng mâu thuẫn tới cực điểm này, thật đúng là muốn bao nhiêu kì quặc thì có bấy nhiêu kì quặc, muốn bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu buồn cười.
Hơn nữa sự việc buồn cười như thế, nếu nhịn sẽ bị nội thương đó có biết không hả?
Anh trách tôi cái gì? Không phải nên trách cô nàng làm chuyện ngu xuẩn bên cạnh anh thì đúng hơn sao?

Cậu, đang cười tôi.

Vậy nên lúc bị Phan Hiểu Liên la hét ầm ĩ chặn lại, cô không có mảy may ý nghĩ nhượng bộ. Cô đang đợi, đợi Hoa Lăng Đồng đánh ngược lại một cái bạt tai cho con bé ngu xuẩn này, khiến cô ta ngậm miệng chớ tự làm mất mặt ở đây.
Nhưng thật là không khéo, hành động dại dột của con ngốc Phan Hiểu Liên này lại chọc Lý Hạo bật cười ra tiếng, tiếng cười này quả chính là một mồi lửa châm cháy dây nổ, khiến Hoa Lăng Đồng chuyển mục tiêu rồi bùng nổ!
Cùng là con trai nhà họ Hoa, Hoa Phi Tạc sinh ra đã ngọc thụ lâm phong, dáng dấp anh tài. Còn Hoa Lăng Đồng lại mặt mũi xấu xí, dáng người thấp bé.
Đó là ánh mắt như thế nào đây!
Lạnh lẽo, hung ác, âm u, điên cuồng!
Tựa như một con rắn độc chực cắn con người, hoặc con sói đã mấy ngày không có gì vào bụng!
Tả Phi Phi đứng ra trước mặt Lý Hạo, giọng nói đầy vẻ nghiêm khắc:
Họ Hoa nhà anh tuy có quyền thế, nhưng lại dám ngang ngược trong Như Ý Lầu?


Có gì mà không dám chứ?

Hoa Lăng Đồng cười gằn:
Không phải lúc trước cũng có một thằng nhóc tên Lý Hạo quậy tung buổi tiệc hoa khôi xuất giá của Như Ý Lầu lên đó sao? Đã có tiền lệ, xem ra cái danh Như Ý Lầu này cũng chỉ dể hù dọa người ta thôi.


Xong rồi, tên điên này sắp lên cơn rồi...

Sắc mặt Tả Phi Phi xanh xám hết cả.
Vốn cô không hề lo lắng, tuy Hoa Lăng Đồng có tiếng là người điên trong khắp giới thượng lưu Minh Châu, nhưng lúc con chó điên này không lên cơn thì vẫn rất chừng mực. Tả Phi Phi không tin hắn ta sẽ vì một đứa con gái không có bối cảnh gì như Phan Hiểu Liên mà lật mặt với mình.

Hoa Lăng Đồng, anh muốn làm gì?

Nét mặt Tả Phi Phi thoắt chốc biến đổi, biểu cảm khi nhìn Hoa Lăng Đồng đã trở nên căng cứng.
Nếu chọc cho tên điên này lên cơn thì đúng là rắc rối...
Lý Hạo cũng lập tức chau mày. Cậu không nhận ra người đàn ông ở cửa, nhưng cô gái vừa la hét đó thì chỉ liếc qua đã biết là ai. Chính là người mới đã bị Tả Phi Phi đánh cho một trận trong thang máy vừa nãy!
Nhìn dáng vẻ, xem ra người đàn ông đứng bên cạnh chính là cành cao mà Phan Hiểu Liên leo lên được rồi.

Có chuyện gì à?

Trác Yến Vũ áp sát vào tai Lý Hạo, nhẹ giọng giải thích.
Nghe thấy lời này, Lý Hạo tức khắc hiểu rõ tại sao Tả Phi Phi và Trác Yến Vũ lại có phản ứng như thế.
Tiếng cười đột ngột của mình vừa nãy, hình như đã chọc đúng vào nỗi đau của cậu cả nhà họ Hoa này rồi.
Trác Yến Vũ ôm chặt cánh tay Lý Hạo cam đoan.
Mẹ cô cũng ở đây, đến lúc đó cô không tin đám vệ sĩ của con chó điên Hoa Lăng Đồng này còn dám làm loạn. Đợi thêm lát nữa, Tả Ngọc Linh thay đồ xong và Liễu Ngọc Oanh cùng ra đây, Hoa Lăng Đồng điên thế chứ có điên nữa cũng phải thành thật cụp đuôi ngay thôi!

Đối phó với bọn điên chỉ có một biện pháp.

Có biết đêm đó người ta làm vậy là để cứu người không hả?
Sao hắn ta có thể lôi sự tích anh hùng của cậu ra làm cái cớ cho hành động xấu xa vì lòng riêng của mình thế chứ?

Thằng cha này là đồ điên thật đấy à?

Nói thẳng ra, buổi tiệc này là nơi chốn cao sang,3 quý phái, nơi của tầng lớp trên, chỉ việc không dưng lớn tiếng đã một hành vi thấp kém khiến người ta xem thường, càng đừng 9nói là la hét ầm ĩ như thế.
Nhưng hôm nay, trong Như Ý Lầu này, lại có một người phụ nữ cao giọng la hét. Tiếng la nà6y nhất thời giống hệt như tiếng báo động phòng không phá vỡ sự yên tĩnh nơi đây.
Ngay sau đó, vô số cặp mắt ở hiện tr5ường đồng loạt lia cả về phía cửa.
Lý Hạo vẫn nhìn Hoa Lăng Đồng, lẩm rẩm nhủ thầm.


Tinh!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.