Chương 126: Hổ cái che chở con
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1842 chữ
- 2021-12-31 04:47:11
Yên tĩnh!
Trừ bản nhạc cổ điển vẫn quanh quẩn trong không khí, tất cả mọi người đều chìm trong yên tĩnh như chết.
Rượu vang đỏ 8hòa vào máu tươi nhức mắt, uốn lượn như con rắn nhỏ bò trên gương mặt dữ tợn của Hoa Lăng Đồng, cuối cùng rơi xuống từ cằm hắn ta, nhỏ từng gi3ọt từng giọt xuống mặt sàn.
Hắn ta đang vui, rất vui, vui sướng vô cùng.
Lý Hạo cũng là một kẻ không biết kiêng nể ai, vậy nên đối với Hoa Lăng Đồng, thẳng được một người như thế, so ra còn có cảm giác thắng lợi hơn việc khiến những người bình thường e sợ mình nhiều.
Lý Hạo đã ném mảnh thủy tinh vỡ đi, không phải đã nói lên cậu ta đã chịu thua hay sao?
Đúng lúc ấy, cửa thang máy lần nữa mở ra, Hoa Phi Tạc dẫn Tiểu Tuyết đi ra khỏi thang máy. Vừa bước ra đã gặp ngay cảnh tượng dương cung bạt kiếm như vậy nhất thời khiến anh ta sợ ngây người.
Tuy anh ta cũng biết sau khi Lý Hạo tham gia vào thị trường dược mỹ phẩm thì sớm muộn cũng sẽ là đối thủ với mình và anh trai, chỉ không nghĩ tình cảnh này lại tới sớm như vậy, không phải Ngưng Chân Lộ vẫn còn chưa chính thức tung ra thị trường sao?
Nhưng đồng thời anh ta cũng nhanh chóng ý thức được, Lý Hạo và Hoa Lăng Đồng đã đối địch với nhau, thời cơ vùng lên của mình cũng đã sắp tới.
Đến lúc này, cuối cùng sắc mặt Hoa Lăng Đồng mới xuất hiện một chút kinh ngạc và thảng thốt.
Đúng là tôi không dám giết người, nhưng cứ tin tôi đi. Chỉ cần mấy cây ngân châm, tôi đã có cách khiến nửa đời sau của anh chỉ có thể trôi qua trên giường đấy, hơn nữa cứ mỗi ngày hạ phục đông cửu là toàn thân trên dưới sẽ khi nóng khi lạnh, đau không muốn sống, không những thế còn không một thiết bị y học tiên tiến nào có thể tra ra là do có người làm đâu!
Lý Hạo lại rút ra một cây ngân châm khác, thản nhiên tiếp tục:
Hoa Lăng Đồng, anh có dám cược không?
Lý Hạo, không cần nói nhiều nữa, cậu không dám giết tôi đâu.
Hoa Lăng Đồng vẫn không thôi ý cười, khàn giọng nói:
Đám ngu ngốc bọn mày, mau xông lên xé nát miệng nó ra cho bố! Sợ cái gì? Nếu nó dám giết người thì đã sớm động thủ rồi.
Không được cử động.
Hoa Lăng Đồng nhỉ, làm quen một chút nhé, tôi là Lý Hạo.
Lý Hạo vừa mỉm cười vừa nói với Hoa Lăng Đồng, thoạt trông hiền lành vô hại không chỗ nào không phải một đứa bé rạng rỡ sức sống. Nếu không phải bây giờ cậu đang siết cổ Hoa Lăng Đồng và dí mảnh thủy tinh vỡ vào hắn ta, chỉ e người ta còn cho rằng cậu đang làm quen thật.
Cậu chính là Lý Hạo?
Hoa Lăng Đồng đã bị đánh!
Ngay lúc tất cả mọi người đều lo hôm nay Hoa Lăng Đồng sẽ làm to chuyện 9này lên đến mức không thể giải quyết, hắn đã bị người ta cho một cú vào đầu trước.
Cậu đứng yên!
Các vệ sĩ của Hoa Lăng Đồng6 móc súng bên hông ra nhanh như chớp, bốn năm họng súng đen ngòm đồng loạt nhắm thẳng vào Lý Hạo.
Súng của các anh nhanh thật đấy, nh5ưng tin tôi đi. Trước khi tôi ngã xuống, mảnh thủy tinh này nhất định có thể cắm vào đầu đại thiếu gia của các anh!
Lý Hạo quơ quơ mảnh thủy tinh trong tay, cạnh thủy tinh sắc bén đặt sát bên thái dương Hoa Lăng Đồng, để lại trên trán hắn ta thêm một vết cứa.
Ha ha ha ha...
Bị Lý Hạo đánh chảy máu đầu, Hoa Lăng Đồng vẫn không một chút mảy may hoảng sợ, ngược lại còn thấp giọng cười khẽ, sau dần biến cười to, cười điên cuồng!
Nhóc con, cậu không dám giết tôi!
Tên điên nào cũng đều cố chấp kinh người, đã quyết chuyện gì, bọn chúng nhất định sẽ bất chấp mọi thủ đoạn để làm đến cùng. Đây mới là điểm khiến người bình thường sợ bọn chúng nhất.
Rất rõ ràng, Hoa Lăng Đồng chính là một người như vậy.
Lý Hạo? Anh?
Trác Yến Vũ đơ người toàn tập. Màn nổi loạn bất thình lình của Lý Hạo vừa rồi chỉ diễn ra trong mấy giây ngắn ngủi, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì ly rượu trong tay đã bị Lý Hạo cướp đi làm vũ khí khống chế Hoa Lăng Đồng rồi.
Đến tận bây giờ cô mới kịp nhận ra, câu nói đối phó với bọn điên chỉ có một biện pháp mà Lý Hạo lẩm nhẩm hồi nãy là có ý gì.
Đối phó với bọn điên, chỉ có thể điên hơn bọn chúng!
Đẹp trai quá, đẹp trai quá đi!
Nhìn Lý Hạo đơn độc khống chế Hoa Lăng Đồng và chiến đấu với đám vệ sĩ, Trác Yến Vũ cảm thấy mình đã si mê rất không đúng lúc rồi.
Hệt như đang quay phim thần tượng vậy đó!
Nhưng ngoài dự đoán của tất cả mọi người là, sau khi ném mảnh thủy tinh đi rồi, Lý Hạo vẫn không thả Hoa Lăng Đồng ra mà lại thò tay ra bên hông, móc ra một cây ngân châm dài chừng một tấc.
Đúng là tôi không dám giết người, nhưng có thể các người không biết đâu. Nói cho các người một chuyện này nhé. Trừ là ông chủ của công ty sản xuất Hạo Thiên ra, tôi còn là sinh viên của học viện y Hoa Hạ, học trò của đại sư Trung y, cụ Thần Dục, trước mắt thứ am hiểu nhất chính là châm cứu.
Nét mặt Lý Hạo y nguyên nụ cười mỉm hiền lành vô hại đó, cổ tay khẽ động, cây châm bạc trong tay bỗng lóe lên đâm phập vào á huyệt trên cổ Hoa Lăng Đồng nhanh như chớp giật. Ngay sau đó, tiếng cười chối tay của Hoa Lăng Đồng phút chốc im bặt.
Xin anh đấy, cái mạng quèn của anh đang trong tay tôi đấy, chẳng lẽ anh không nên lo sợ một chút sao?
Khụ khụ, tôi đã từng nghe tên cậu.
Hoa Lăng Đồng nói tiếp:
Nhưng cậu là Lý Hạo thì có làm sao? Dám cười tôi, tôi vẫn sẽ xé nát miệng cậu như thường!
Đúng lúc bọn vệ sĩ đang chuẩn bị xông lên hành động, Lý Hạo bỗng kéo Hoa Lăng Đồng lui về phía sau một bước, cười khổ nói:
Chết tiệt thật, lòng lương thiện của tôi lại bị các người nhìn ra rồi. Được thôi, đúng là tôi không dám giết người.
Dứt lời, cổ tay cậu chợt run lên, ném mảnh thủy tinh vỡ đang dí lên thái dương Hoa Lăng Đồng sang một bên.
Thấy hành động này của cậu, tất cả mọi người đều ngớ ra, đến cả Tả Phi Phi và Hoa Phi Tạc cũng thấy đầu óc mơ màng.
Nếu cứ để Hoa Lăng Đồng tiếp tục phát triển, cả đời này mình cũng sẽ bị anh ta đè ép, chỉ có thể làm một thằng công tử lông bông. Nhưng kể từ lúc Liễu Ngọc Oanh tặng cô hoa khôi Tiểu Tuyết được Lý Hạo cứu ra cho mình, anh ta đã biết, Liễu Ngọc Oanh đang có ý nâng đỡ anh ta, cơ hội của anh ta đã tới!
Vừa nghĩ đến đây, Hoa Phi Tạc cố dằn sự kinh ngạc và vui mừng trong lòng xuống, ngoài mặt vẫn không chút sơ hở, vội vàng lao tới nói:
Lý Hạo, cậu đang làm gì vậy? Đây là anh cả tôi!
Trí tuệ của Lý Hạo hiện giờ đã đáng sợ tới bực nào? Vừa nhìn thấy Tiểu Tuyết đứng bên Hoa Phi Tạc, chỉ trong chớp mắt cậu đã nhìn thấu được rất nhiều chuyện.
Hoa thiếu gia, anh chớ nên trách tôi không cho anh mặt mũi. Anh trai anh muốn xé nát miệng tôi, vậy nên tôi chỉ có thể đập đầu anh ta trước thôi.
Lý Hạo mỉm cười lắc đầu. Cậu cũng là kẻ không biết kiêng nể ai. Từ lúc còn là một tên ăn mày cỏn con, Lý Hạo đã biết, đối phó với bọn chó điên hung ác, bạn phải điên hơn chúng nó, trước khi nó nhào tới cắn bạn, bạn phải đánh nó trước. Biết đau rồi, nó mới có thể cụp đuôi bỏ chạy!
Hoa Lăng Đồng chính là kẻ hệt như con chó điên đó.
Không dám giết người thì không dám giết người, nhưng có vũ khí trong tay dẫu sao cũng là có một thứ để đánh cược và uy hiếp mà. Bây giờ Lý Hạo ném mảnh thủy tinh đi rồi, há chẳng tương đương với tự bỏ cuộc hay sao?
Ha ha ha ha ha!
Hoa Lăng Đồng càng cười điên cuồng hơn nữa. Dù có bị Lý Hạo siết cổ tới không thở nổi đi nữa, hắn ta vẫn cười một cách cuồng loạn như thế.
Hoa Lăng Đồng không hề giãy giụa, dáng vẻ như đã chắc thắng Lý Hạo, ung dung mở miệng.
Thật không hiểu anh lấy tự tin đó từ đâu ra thế?
Lý Hạo bĩu môi, cánh tay đang siết cổ Hoa Lăng Đồng bỗng siết chặt hơn, đến tận khi hắn ta khó thở không cười nổi nữa.
Khóe miệng Hoa Lăng Đồng giần giật. Bị Lý Hạo siết cổ, nói chuyện cũng có hơi khó khăn, nhưng tên điên này vẫn không để lộ dù chỉ một chút kinh sợ.
Việc này làm cho Lý Hạo cảm thấy đôi chút bực bội.
Bà mẹ nó, ông đẹp trai thế này cơ mà, sao có thể không có chút sức uy hiếp nào thế chứ?
Nhìn cây châm bạc trong tay Lý Hạo, đôi con người trong mắt Hoa Lăng Đồng bỗng co lại, ngậm miệng không đáp.
Tất cả lùi lại hết cho tôi!
Đột nhiên, một đám người từ hành lang đi đến. Đao Phong cưỡi ngựa đi đầu, một nhóm người võ trang đầy đủ theo sau, chớp mắt đã bao vây toàn bộ đám vệ sĩ của Hoa Lăng Đồng.
Thấy Liễu Ngọc Oanh và Tả Ngọc Linh lạnh lùng đi tới, cả đám Tả Phi Phi đều thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, biết vở kịch hôm nay hẳn cũng sắp kết thúc rồi.
Đám vệ sĩ của Hoa Lăng Đồng bị Đao Phong và thuộc hạ của anh ta khống chế chỉ trong chớp mắt. Lý Hạo cũng mỉm cười thả Hoa Lăng Đồng ra, vuốt phẳng lại áo quần, cười bảo:
Chị, chị tới rồi?
Ừ, không sao chứ?
Liễu Ngọc Oanh đánh giá trên dưới Lý Hạo một lượt, sau khi chắc chắn cậu không bị thương gì mới xoay người đi đến trước mặt Hoa Lăng Đồng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.