Chương 127: Thí nghiệm tại hiện trường
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1703 chữ
- 2021-12-31 04:47:10
Hai mắt Hoa Lăng Đồng đỏ sậm, điên cuồng đến đáng sợ. Nhưng Liễu Ngọc Oanh lại không chút nao núng, từng cái từng cái tát vẫ8n giáng liên hồi lên mặt mãi đến khi khuôn mặt vốn đã xấu xí của hắn ta sưng lên như sắp rơi ra thì mới chịu dừng lại.
3
Thằng điên họ Hoa kia, nếu không phục thì cứ bảo cha cậu đến Như Ý Lầu tìm tôi!
Liễu Ngọc Oanh vô cùng hung h9ăng, vung tay lên nói:
Bây giờ thì dẫn lũ thuộc hạ oắt con vô dụng tới trợ uy của cậu, cút!
Lý Hạo đưa tay rút cây kim châm bạc trên cổ Hoa Lăng Đồng ra, xoa xoa vào y phục hắn, nói:
Cây châm bạc này tôi dùng thuận tay rồi, nếu để anh mang đi mất một cây thì đúng là lãng phí.
Lý Hạo...
Hoa Lăng Đồng đứng người, bị Lý Hạo chọc tức đến suýt nữa lại phọt máu, hắn phất tay đầy oán hận, chật vật rời khỏi với đám vệ sĩ của mình.
Xuống bãi đậu xe, Hoa Lăng Đồng chui vào trong xe Audi Q7 của mình trước, rồi sau đó điên cuồng hét lên với đám vệ sĩ phía sau:
Cút! Cút hết đi cho ông! Toàn bộ các người bị sa thải!
Chị Phi Phi, chị đã thử rồi, mà chị còn là bên hợp tác nữa. Để tránh khuất tất, hay là để cho em thử đi.
Nhưng Trác Yến Vũ đã đứng lên, khoác cánh tay Lý Hạo nói:
Anh Hạo, em có thể làm chuột bạch cho anh, anh cứ để em trải nghiệm một chút thứ nước thuốc thần kỳ này của anh nhé!
Hoa Lăng Đồng siết chặt nắm đấm, cắn răng tự nhủ:
Sẽ có một ngày, tao khiến mày phải nằm dưới chân tao như con chó nằm rạp thở dốc!
Chỉ là một đoạn dạo đầu thôi, đừng làm hỏng nhã hứng của mọi người.
Em cảm thấy mình rất thông minh, rất biết cách nói chuyện, đúng không?
Hoa Lăng Đồng khẽ nhếch miệng, giống như muốn cười, nhưng lại làm động tới vết thương trên mặt, đau đớn không thôi.
Hoa Lăng Đồng run rẩy6 liên hồi, nhưng sau khi nhìn thấy Đao Phong đứng bên cạnh Liễu Ngọc Oanh với vẻ mặt vô cảm và lực lượng cảnh vệ ở đây, hắn5 mới quay đầu rời đi.
Hắn ta điên thật, nhưng lại không phải kẻ ngu. Tuy hắn không sợ chết, nhưng cũng sẽ không tự đi chịu chết uổng.
Nghe xong những lời của chị, những vị phu nhân tiểu thư đang nâng chén rượu kia đều bàn luận thì thầm xôn xao cả lên, có người tấm tắc lấy làm kỳ lạ, lại có những người hoài nghi trong lòng.
Dù sao, thời buổi này, vì đồng tiền, thiếu gì người thổi phồng sự thật?
Chuyện này...
Lý Hạo trầm ngâm chốc lát, cảm thấy lời Trác Yến Vũ nói cũng có lý, liền gật đầu đáp:
Được thôi.
Hoa Lăng Đồng ngẩng đầu nhìn Lý Hạo trước mặt, nói:
Hai chúng ta, từ hôm nay đã chính thức bắt đầu!
Bởi vì vừa mới bị đâm trúng á huyệt, thế nên bây giờ giọng hắn nói ra càng khàn khàn khiếp người, thêm cả dáng vẻ dữ tợn bây giờ của hắn, quả thật giống như ác quỷ mới từ địa ngục chui lên.
Em thấy hết rồi chứ?
Xe chậm rãi lăn bánh, Hoa Lăng Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Phan Hiểu Liên trang điểm xinh đẹp ngồi bên cạnh mình, trầm giọng hỏi.
Tả Phi Phi mỉm cười nói:
Dù sao cũng đã dùng một lần, tôi rất có lòng tin.
Nhớ tới lúc hai người gặp nhau lần đầu tiên, Lý Hạo đã bôi Ngưng Chân Lộ vào cánh tay và bắp chân cho Tả Phi Phi, hai người liền nhìn nhau mỉm cười, lại cảm thấy vừa ám muội vừa buồn cười.
Tuy xuất thân Phan Hiểu Liên không cao quý, thế nhưng lúc nào cô cũng muốn chen chân vào xã hội thượng lưu. Vậy nên, về những sự tích của Hoa Lăng Đồng cô cũng đã ít nhiều nghe qua. Đây cũng là lí do mà vừa nãy cô không dám thừa dịp đào tẩu.
Phan Hiểu Liên hiểu rõ, người đàn ông như Hoa Lăng Đồng, hắn có thể đá cô, nhưng cô lại tuyệt đối không thể bỏ hắn trước. Nếu như hắn không vui, muốn giết chết cô, quả thật chỉ như một trò chơi thôi.
Phan Hiểu Liên ngồi bên cạnh hắn bất an run rẩy, đến một câu cũng chẳng dám nói thêm.
Vốn cô nghĩ leo lên được cây đại thụ Hoa Lăng Đồng này rồi, nhân lúc bây giờ mình còn được cưng sủng, hắn nhất định sẽ giúp cô giáo huấn Tả Phi Phi một trận. Nhưng không ngờ rằng, người thanh niên trông có vẻ nho nhã lịch sự gặp trong thang máy kia lại điên cuồng tới vậy, lại dám cùng liều mạng với Hoa Lăng Đồng.
Mọi người cùng nhau nâng cốc, Liễu Ngọc Oanh coi trọng bọn họ, người ở đây đều là các nhân vật tài hoa tề tựu, lời khách sáo đương nhiên là hạ bút thành văn.
Ngày hôm nay tổ chức tiệc rượu này, là để mang tới cho mọi người một tin mừng.
Có biết nói chuyện không vậy? Uy hiếp gì mà như muốn tỏ tình vậy. Đừng! Tôi không chơi gay!
Lý Hạo khoát tay một cái, khẽ cười nói:
Hơn nữa coi như tôi muốn chơi gay, tôi cũng sẽ không chọn loại người có ngoại hình kém sắc như anh!
Đúng vậy, khách khí quá.
Có thể được mời đến đây cũng là vinh hạnh của chúng tôi mà!
A...
Sắc mặt Phan Hiểu Liên đỏ bừng vì khó thở, liều mạng giãy giụa như một con thiên nga sắp chết.
Hoa Lăng Đồng nhìn Lý Hạo bán tín bán nghi, thế nhưng vẫn dừng bước.
Ừ, thế mới ngoan chứ.
Trước đây, trên thị trường cũng có không ít sản phẩm được cam kết bảo đảm như thế. Nhưng không phải sau khi moi được tiền của người dùng rồi thì đều im hơi lặng tiếng đó sao?
Mặc dù bọn họ có tiền, cũng đều can tâm tình nguyện đắp tiền vào bản thân, nhưng không có nghĩa là họ sẽ ngu ngốc nghe vài lời quảng cáo đã dao động.
Có, có nhìn thấy.
Phan Hiểu Liên miễn cưỡng trưng ra một nụ cười mỉm, mở miệng nói:
Em thấy đại thiếu gia đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với phụ nữ và đám người vặt vãnh đó.
Nhưng loại người khôn vặt như cô, sao có thể ra mặt được?
Hoa Lăng Đồng bóp lấy cổ Phan Hiểu Liên, lạnh lùng nói:
Nếu không phải sự tự ti và ngu xuẩn từ trong máu của cô, những chuyện hôm nay có thể xảy ra sao?
Lúc này, Lý Hạo đứng dậy, mỉm cười nói:
Như vậy đi, vừa khéo trên người tôi vẫn còn mang theo một vài sản phẩm. Bây giờ cứ tìm người ở đây lên thử là được rồi.
Để tôi lên đi.
Không khí trong lồng ngực từng chút từng chút một lìa dần khỏi cơ thể, Phan Hiểu Liên cảm giác sinh mệnh mình cũng từng chút từng chút bị rút đi, cuối cùng hai mắt tối sầm, ngất xỉu.
Lão Đào, sau khi quay về sẽ thưởng cô ta cho các người.
Sản phẩm này là do công ty dược mỹ phẩm Tả Thị hợp tác cùng phát triển, Phi Phi nhà chúng tôi cũng đã dùng thử, hiệu quả thực sự rất tốt.
Tả Ngọc Linh cũng lên tiếng, chị ta vừa nói như thế, số người dao động lại càng nhiều thêm.
Đừng nhúc nhích, tôi giúp anh rút châm.
Lý Hạo nhìn Hoa Lăng Đồng, cười cười nói:
Cây kim châm huyệt này ấy, cũng không thể rút bừa. Nếu như không phải người có chuyên môn, làm không đúng sẽ xảy ra vấn đề đó.
Lấy trứng chọi đá không gọi là điên cuồng, mà gọi là ngu xuẩn.
À! Chờ chút!
Hoa Lăng Đồng buông lỏng tay ra, lạnh nhạt nói với tài xế đằng trước:
Đừng có ăn mảnh một mình, chia cho các anh em cùng thưởng thức khoái lạc.
Rõ rồi ạ, cảm ơn đại thiếu gia, cảm ơn đại thiếu gia.
Liễu Ngọc Oanh mỉm cười nói:
Nói thế chắc mọi người cũng biết, em trai tôi là một thầy thuốc Trung y vô cùng tài giỏi. Gần đây, nó có nghiên cứu chế ra một loại nước thuốc thần kỳ, có thể khiến vết sẹo trên người biến mất không còn dấu vết. Bản thân tôi cũng đã tự dùng thử, thực sự vô cùng hiệu quả.
Nói xong, Liễu Ngọc Oanh quay người sang nói:
Tin tưởng những ai quen biết tôi đều biết, trước đây tôi chưa từng mặc y phục hở lưng thế này, bởi lẽ trên lưng tôi từng có một vết sẹo. Nhưng bây giờ, sau khi sử dụng Ngưng Chân Lộ mà em trai tặng, vết sẹo đó đã hoàn toàn biến mất!
Mọi người ở đây đều quen biết nhau. Đối với họ, địa vị, thể diện đều quan trọng hơn tiền bạc. Hai người Liễu Ngọc Oanh và Tả Ngọc Linh sẽ vì tiền mà mờ mắt nói mò sao?
Tôi biết nhất định bây giờ trong lòng mọi người vẫn còn hoài nghi.
Ngay khi Hoa Lăng Đồng chuẩn bị rời đi, Lý Hạo đột nhiên lên tiếng rồi xuyên qua đám người chạy đến trước mặt hắn.
Hoa Lăng Đồng há miệng. Thế nhưng bởi vì trên á huyệt vẫn còn cắm ngân châm nên vẫn không nói được lời nào.
Tài xế ngồi đằng trước vội vàng cảm tạ đại ân đại đức của Hoa Lăng Đồng. Từ gương chiếu hậu, liếc thấy Phan Hiểu Liên đang ngất ở đằng sau, y âm thầm nuốt nước bọt.
Lý Hạo, thú vị lắm...
Sau khi Hoa Lăng Đồng rời đi, Liễu Ngọc Oanh đi tới giữa tiệc rượu, nâng ly lên, mỉm cười nói:
Nào, cảm ơn sự ủng hộ của các vị, tôi kính mọi người một ly trước.
Chị Liễu khách khí rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.