Chương 326: Vị trí căn cứ
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1272 chữ
- 2022-02-04 05:06:59
Mình cứu người trong thôn, bởi vậy họ mang ơn mình, sản sinh ra Nguyện lực hương hỏa thuần khiết nhất, đúng là ngoài dự li8ệu.
Lý Hạo nhìn điểm Nguyện lực hương hỏa trong Wechat tam giới, thầm cảm khái.
Tuy hiện giờ ngoài việc d3ùng điểm Nguyện lực hương hỏa đổi bảo vật với tiên nhân và minh thần thì cậu vẫn chưa rõ rốt cuộc sức mạnh này còn có tác 9dụng nào khác. Nhưng cậu tin rằng, nếu tiên nhân và minh thần đều cần đến Nguyện lực hương hỏa thì chắc chắn nó phải có ch6ỗ siêu phàm nào đó.
Đôi mắt đục ngầu của trưởng thôn bỗng sáng lên, kích động nói:
À, không phải là ân công, gọi là Lý Hạo mới đúng. Ha ha, Lý Hạo này, chỉ cần cậu lên tiếng, toàn thôn chúng tôi cam đoan sẽ liều mạng giúp đỡ cậu!
Ha ha, không cần liều mạng khoa trương thế đâu.
Lý Hạo mỉm cười nói:
Việc này lát nữa cháu sẽ nói chuyện với Lâm Vĩ, sau đó để cậu ấy phụ trách, hướng dẫn toàn bộ người trong thôn làm giàu. Dù sao cậu ấy cũng từng học đại học, từng ở Minh Châu, kiến thức và tầm nhìn nói ra vẫn tốt hơn người trong thôn. Hơn nữa cậu ấy thân với cháu, trao đổi cũng tiện.
Nếu gieo trồng giống cây Thiên Yêu đã được tức nhưỡng và thánh tâm chuyển hóa ở chỗ này, trồng Bàn Đào, Kim Cốc Mễ hoa Tử Ngọc Hỏa Táo thì vừa đủ bí mật lại vừa có diện tích lớn, hơn nữa còn có thể thuê những thôn dân chất phác, tuyệt đối trung thành, tôn thờ cậu như thần này về làm việc!
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ba điều này đã hội tụ đủ. Lý Hạo vẫn luôn phiền não tìm nơi trồng quả tiên, hiện giờ không phải
sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại thấy làng
đó sao?
Chúng tôi có thể giúp ân công làm gì?
Lý Hạo gật đầu, sau đó dặn dò:
Ông dẫn theo các dân làng mang giúp những thi thể của kẻ xấu đặt ở cửa thôn, chính phủ sẽ cho người tới xử lý bọn chúng.
Hai hôm nữa, sau khi quay về Minh Châu tôi sẽ quay lại giúp mọi người ngay.
Lý Hạo ôm Trác Yến Vũ, quay người nói với Băng:
Cô cũng đi chứ?
Nói xong, cậu ta thở phào nhẹ nhõm:
Nhưng bây giờ tôi nghĩ thông suốt rồi. Vừa rồi trước khi ông tới, tôi cũng không biết một giây sau còn có thể sống được không, trong lòng còn cố chấp làm gì? Thực ra không phải tôi không quên được cô gái ấy, chỉ là không từ bỏ được tình yêu của bản thân dành cho cô ấy thôi.
Lâm Vĩ quẹt mắt, ngẩng đầu nhìn Lý Hạo, nghiêm túc nói:
Tôi yêu sai người, nhưng lại không chơi nhầm bạn. Cảm ơn, thực sự cảm ơn ông!
Sau này cứ từ từ là được, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.
Lý Hạo lúc đầu còn không có cảm giác gì, nhưng sau khi xử lý xong bọn Cung Phách, bình tĩnh lại, cậu mới phát hiện ra: khu rừng nguyên sinh vùng biên giới nơi Tây Song này, xung quanh đều là cảnh sắc non xanh nước biếc tuyệt đẹp, không khí trong lành, thậm chí còn có một ít linh khí của đất thiêng ẩn chứa trong đó.
Trong môi trường đô thị hóa ngày càng nghiêm trọng hiện nay, nơi vẫn có phong cảnh đẹp như thế này thực sự không thấy nhiều, tuy so với những vùng đất lành giàu linh khí thời thượng cổ thì còn kém xa nhưng cũng đã là cực kỳ hiếm có.
Hơn nữa quan trọng là diện tích rừng ở đây rất lớn, hơn nữa so với Minh Châu và Yên Kinh tấc đất tấc vàng, thì chỗ này còn rẻ chán.
Ôi! Vậy thì tốt quá!
Ông trưởng thôn liên tục gật đầu, sau đó gọi Lâm Vĩ tới.
Béo này, nếu ông đã không muốn ở cái nơi đau lòng như Minh Châu thì thôi, ở lại thôn cũng được. Bây giờ tôi có việc, ông giúp tôi coi như giúp chính ông và người trông thôn, có làm không?
Đi, đi xe tôi trưng dụng đi.
Băng gật đầu, vặn vẹo thân thể với những đường cong quyến rũ dưới lớp vải da, đi về phía trước.
Lý Hạo dẫn Trác Yến Vũ đi theo cô.
Không sao, cháu nói với ông rồi mà, cháu là người của chính phủ.
Lý Hạo mỉm cười nói:
Hơn nữa những kẻ xấu này đều bị sét đánh chết, có phải do cháu tự tay giết chết đâu. Chính phủ chúng ta sáng suốt lắm, sẽ không trách tội cháu đâu!
Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!
Lý Hạo vỗ vai Lâm Vĩ, hỏi.
Được! Tôi biết Hạo Tử ông không phải người thường. Ông đã sẵn lòng giúp anh em, cho tôi thể diện thì sao tôi có thể không nhận được!
Lâm Vĩ dứt khoát gật đầu:
Lâm Vĩ tôi chẳng có tài cán gì, nhưng làm một thằng lính quèn tận chức thì không thành vấn đề. Sau này một trăm cân thịt của Lâm béo này sẽ thuộc về cậu!
Thấy ông có thể phấn chấn lại đúng là tốt quá.
Lý Hạo gật đầu, nhìn Lâm Vĩ đầy cảm khái, gật đầu nói:
Người anh em, chuyện lúc trước đừng trách tôi.
Mắt Lâm Vĩ đỏ ửng, lắc đầu:
Trách ông gì chứ? Tôi biết ông sắp xếp những việc này để tôi tỉnh ngộ cũng vì tốt cho tôi. Có điều quãng thời gian đó tôi thực sự không thoát ra được, trong lòng không bỏ xuống được, cũng không biết làm thế nào đối diện với ông.
Trưởng thôn yên tâm gật đầu, nói tiếp:
Tiểu ân công, chúng tôi là người sống trên núi, cả đời ngoài việc cày cấy trồng trọt, thì không có bản lĩnh nào khác. Đại ân đại đức cứu già trẻ toàn thôn của cậu, chúng tôi phải trả thế nào đây?
Ông trưởng thôn, cháu với Lâm Vĩ là anh em, ông cứ gọi cháu là Lý Hạo thôi. Mọi người cứ ân công, ân công, cháu nghe không được tự nhiên.
Lý Hạo và Trác Yến Vũ nhìn nhau cười, sau đó nói với trưởng thôn:
Ông đừng nói vậy, chính bản lĩnh trồng trọt cày cấy của mọi người cùng cảnh sông núi đẹp đẽ xung quanh thôn ta mới là sự trả ơn thực sự cho cháu!
Ân công, cậu giết nhiều người giúp chúng tôi như thế, mà giết người lại là phạm pháp. Liệu cậ5u có thể gặp rắc rối không?
Trưởng thôn đứng lên, thân thiết nắm tay Lý Hạo, quan tâm hỏi.
Toàn thôn từ trên xuống dưới, trong thế hệ trước chỉ có mình ông từng đi học vài năm, biết một ít pháp luật, đương nhiên sẽ lo lắng cho Lý Hạo.
Tôi sẽ không tranh công bắt được Cung Phách với cậu, đây là công lao của một mình cậu.
Băng đi đằng trước, lạnh lùng nói:
Nhưng lát nữa trở về, cái chết của đám lâu la kia tôi sẽ nhận vào mình.
Lý Hạo ngây người, Băng vừa đi vừa tiếp tục giải thích:
Chứ không cậu cũng đâu thể giải thích bọn chúng tại sao lại bị sét đánh chết, cũng không có giấy cho phép giết người. Nhưng nếu tôi nhận thì sẽ không có rắc rối gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.