Chương 327: Không nhìn thấu
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1613 chữ
- 2022-02-04 05:06:58
Anh đường đường là đại đội trưởng đội phòng chống ma túy, bắt mấy tên buôn thuốc phiện mà còn cần một người mới như Lý Hạo chỉ8 huy? Chỉ đạo các anh thì thôi, đến lúc bắt được có cần thiết phải vui vẻ như thế không? Hả?
Nhìn Lưu Hồng Đào không 3nói gì, Mã Lực càng tức giận, đứng dậy khỏi ghế quát:
Một người trưởng thành sống sờ sờ như thế rời khỏi đại đội phòng chống 9ma túy của các anh, các anh lại không thể biết được đầu tiên! Các anh làm ăn kiểu gì vậy?
Chúng tôi đã thông qua điệ6n thoại di động định vị được rồi, Lý Hạo đã ngồi xe đi về hướng Tây Song.
Ông Mã, ông bớt giận, bớt giận đi.
Thị trưởng Xuân Thành Hứa Hồng Minh lên tiếng:
Chuyện giờ đã xảy ra rồi, chúng ta nên nhanh chóng nghĩ cách xoay chuyển thì hơn.
Nói xong, ông ta liếc mắt nhìn tỉnh trưởng Vân Điền - Thường Ngộ Xuân ngồi giữa chưa nói câu nào, hít sâu một hơi nói tiếp:
Lý Hạo không thể xảy ra chuyện, nếu không, chúng ta sẽ không được sống yên đâu!
Để các vị phải lo lắng rồi, thật sự ngại quá.
Lý Hạo lịch sự mỉm cười với họ.
Băng, lần này có thể cứu Lý Hạo và Trác Yến Vũ an toàn trở về, còn bắt được Cung Phách, đội phòng chống ma túy Vân Điền chúng tôi mang ơn cô nhiều lắm!
Thật hay giả?
Cảm ơn trời đất!
Ôi trời ơi!
Bị Mã Lực mắng mỏ, Lưu Hồng Đào chẳng dám hó hé gì. Quan mới nhậm chức tất phải lập uy, chỉnh đốn cấp dưới, lại thêm thân phận hiện đang nhạy cảm của Lý Hạo, sau khi truyền hình trực tiếp, hai hôm nay, hệ thống cảnh sát, giới y học và không ít ánh mắt của dân chúng đều tập trung vào cậu ta.
Nếu đúng vào lúc này cậu bị trùm buôn thuốc phiện giết chết thì đối với chính phủ Vân Điền, chính phủ Hoa Hạ khó khăn lắm mới vãn hồi thanh thế, sẽ là sự đả kích lớn đến nhường nào?
Nếu không phải tình hình thực sự nghiêm trọng như thế thì ba vị quan to như giám đốc công an thành phố, thị trưởng Xuân Thành và tỉnh trưởng Vân Điền đã không phải cùng lúc đến tìm Lưu Hồng Đào nói chuyện!
Lần này tất cả mọi người ở đầu dây bên này đều ngây người.
Vừa rồi bọn họ vừa lo được lo mất, xoắn hết cả ruột gan, thế mà kết quả lại khác hoàn toàn với lo lắng của họ. Lý Hạo và Trác Yến Vũ không xảy ra chuyện gì, hơn nữa nhóm Cung Phách còn bị tiêu diệt, ngay cả tên trùm Cung Phách cũng bị họ bắt về!
Mau, cùng đến bệnh viện số 1 xem!
Lưu Hồng Đào cũng cảm thấy áp lực như núi, bật loa ngoài của điện thoại lên.
Đội trưởng Lưu, không phải đâu, là tin tốt, tin tốt đấy!
Tiểu Vương kích động nuốt nước bọt nói:
Lý Hạo trở về rồi, cậu đã trở về!
Làm sao vậy?
Lưu Hồng Đào thấy là Tiểu Vương gọi tới, vừa nhận điện thoại vừa bực bội hỏi.
Đội trưởng Lưu, Lý Hạo, cậu ta...
Lưu Hồng Đào còn chưa kịp nói gì, ba tiếng kinh hô đã vang lên bên cạnh, dọa anh ta suýt chút nữa đánh rơi cả điện thoại.
Hả? Đội trưởng Lưu, bên cạnh anh có người khác nữa à?
Tiểu Vương cũng bị ba tiếng hô kia dọa cho hết hồn, nhưng nếu cậu ta biết ba người phát ra tiếng kinh hô đó có chức vị thế nào, chắc hẳn phải sợ vãi cả ra quần!
Mã Lực vẫn không hề thả lỏng chút nào.
Được rồi, mau đi làm việc đi, đừng đứng đây cúi đầu nữa.
Thường Ngộ Xuân phất tay, ý bảo Lưu Hồng Đào mau chóng đi xuống chỉ huy cho ổn thỏa, đừng đứng ngây ra đó nữa.
Lưu Hồng Đào đang khẩn trương và sợ hãi cực độ nên ngữ điệu nói chuyện của anh ta cũng không khống chế được. Chỉ cách một cánh cửa, Mã Lực, Hứa Hồng Minh và Thường Ngộ Xuân bên trong phòng làm việc đã nghe thấy rõ ràng.
Cái gì?
Lý Hạo có tin rồi à? Đã xảy ra chuyện gì?
Người có thể ngồi vào cái ghế giám đốc cảnh sát thành phố, đứng đầu một tỉnh, đứng đầu một thành phố không phải đều là những người thường thấy sóng to gió lớn, trong lòng cất giấu thiên thu sao, nào lại có thể kinh ngạc mất mặt như thế?
Lý Hạo đâu?
Lưu Hồng Đào vội vàng hỏi:
Cậu ấy tự trở về à?
Vâng.
Lưu Hồng Đào như được đại xá, vội vàng xoay người đi ra cửa.
Vừa ra khỏi phòng làm việc của giám đốc công an thành phố, di động trong túi anh ta bỗng vang lên.
Đến cửa phòng bệnh của Trác Nhất Sơn, nhìn Lý Hạo và Băng đang nói chuyện ở cửa, mấy người Mã Lực lập tức tiến tới đón.
Lý Hạo, bình an trở về là tốt rồi, chúng tôi đều biết cậu lo lắng cho an nguy của Trác Yến Vũ, nhưng lần sau cậu tuyệt đối đừng làm việc lỗ mãng như thế!
Thường Ngộ Xuân nói chuyện đầy ẩn ý.
Cái gì?
Cái gì?
Hả?
Lưu Hồng Đào nhỏ giọng nói:
Hơn nữa chúng 5tôi đã nhanh chóng liên hệ được với cảnh sát địa phương nhưng không phát hiện ra tung tích Lý Hạo, mà định vị trên di động cậu ta cũng xảy ra vấn đề, hiển thị cậu ta đang ở độ cao mấy chục nghìn mét. Điều ấy sao có thể chứ, cậu ta có phải thần tiên đâu, cũng không có khả năng lập tức ngồi trên trực thăng, cho nên chúng tôi cũng không rõ...
Không rõ?
Mã Lực cầm chén trà trên bàn uống ực một hớp, buộc bản thân phải tỉnh táo, gắt một câu:
Tôi thấy đầu óc các anh chưa bao giờ rõ ràng thì có!
Giọng Tiểu Vương vì kích động mà hơi đứt quãng, vang lên trong điện thoại.
Lý Hạo làm sao?
Lưu Hồng Đào chợt căng thẳng trong lòng, trái tim treo lên tận cổ, gấp gáp hỏi:
Có tin tức về tung tích của Lý Hạo hả? Sao cậu gấp gáp thế? Lẽ nào đám Cung Phách đã giết chết Lý Hạo rồi?
Hiện giờ cậu ấy đang đến bệnh viện số 1. Không phải một mình, còn có cô Trác và Băng cùng trở về. Hơn nữa còn bắt được cả Cung Phách!
Trong giọng nói của Tiểu Vương tràn đầy khó tin.
Cái gì?
Tỉnh trưởng Thường Ngộ Xuân là đầu óc nhanh nhạy nhất, lập tức vung tay bảo thư ký sắp xếp xe.
Rất nhanh, chỉ sau mười phút, một chiếc xe chở mấy vị quan to nhà nước đã đến bệnh viện Xuân Thành 1.
Lý Hạo, cậu đột nhiên rời đi đúng là làm bọn tôi lo gần chết.
Khó lắm!
Mã Lực siết chặt tay nói:
Các ông chưa từng qua lại với tên Cung Phách này nhưng tôi thì biết. Bọn chúng không những hung tàn mà còn vô cùng xảo quyệt, hơn nữa trang bị vũ khí cũng rất tốt. Dù là chúng ta, trong hoàn cảnh phải cố kị cây cối rậm rạp hoặc con tin thì cũng không có cách nào dùng hỏa lực áp chế chúng.
Tuy cũng như Chiến Lang, các tinh anh trong đội ngũ bộ đội đặc công Long Nha đi ra đều là cao thủ lấy một địch trăm, nhưng đó là giết địch, còn bây giờ không chỉ là giết người mà còn phải cứu người nữa!
Rốt cuộc làm sao? Nói rõ xem nào!
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, lướt qua thư kí đang ngơ ngác, Mã Lực, Hứa Hồng Minh và Thường Ngộ Xuân lao thẳng ra ngoài, nhốn nháo hỏi khiến Lưu Hồng Đào sốt hết cả ruột.
Tiểu Vương, cậu hít thở cho thông đi, rồi từ từ nói cho tôi.
Lưu Hồng Đào nói rõ đầu đuôi sự việc.
Nếu người của Long Nha có thể tìm ra cậu ta, vậy có lẽ tình hình không tệ như chúng ta tưởng tượng.
Thị trưởng Xuân Thành Hứa Hồng Minh sờ cằm nói:
Nếu Băng có thể cứu cậu ta về thì tốt rồi.
Quay về, lập tức điều động toàn bộ thiết bị giám sát của hệ thống cảnh sát toàn tỉnh, tiếp tục theo dõi điện thoại của Lý Hạo!
Thường Ngộ Xuân chức vị cao nhất trong này trầm giọng nói:
Tôi vừa liên lạc với bên quân khu phía nam, toàn bộ đại đội Chiến Lang đều đang đến Trung Đông chấp hành nhiệm vụ quan trọng, tạm thời không thể rút người tới giúp được. Nhưng tôi nhớ không phải Trác Lão Thái Sơn từng dùng quan hệ để mượn của Long Nha nơi Yên Kinh một tinh anh sang đây sao? Có hiệu quả không?
Băng đã đi theo đến Tây Song ngay từ đâu, chỉ có điều đã qua một ngày rồi mà cô ấy vẫn chưa truyền tin tức gì về.
Các nhân vật lớn đều đang ân cần hỏi han Lý Hạo, Lưu Hồng Đào liền tươi cười nói chuyện với Băng.
Không phải tôi cứu họ đâu.
Ai ngờ, Băng lạnh lùng trả lời:
Người cứu Trác Yến Vũ chính là Lý Hạo, bắt Cung Phách cũng là Lý Hạo. Về phần bản thân cậu ấy, vốn không cần tôi cứu, tôi chỉ giúp đỡ một chút thôi, cơ bản đều là công lao của Lý Hạo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.