• 760

Chương 394: Không phụ chúng sinh không phụ nàng


Nhìn một hàng người dần bay xa, Lý Gia Kỳ nói:
Với tính cách yêu mỹ nhân không cần giang sơn của hắn, dù công pháp của X8uân Nê Lưu có tinh thâm hơn nữa e vĩnh viễn cũng chỉ là một tông môn hạng ba.



Tình yêu và quyền lực, rốt cuộc 3cái nào quan trọng hơn?

Thật ra trong lòng hai anh em đều rõ, chuyện của Liễu Ngọc Oanh từ đầu đến cuối luôn là vách ngăn giữa hai người họ.
Chỉ là đến cảnh giới này rồi, ai cũng nhìn thấu tâm tư của nhu, cho nên Lý Hạo sẽ không nhượng bộ, Lý Gia Kỳ cũng sẽ không bỏ chạy, chỉ có thể tránh không nói ra.
Bước chân Lý Gia Kỳ khựng lại, quay lưng về phía Lý Hạo, bàn tay mở ra.
Trong lòng bàn tay phải, từ những đường chỉ tay chằng chịt kia, anh dường như có thể nhìn thấy cảnh phụ thân gọi mình đến đầu giường trước lúc lâm chung, hết lần này đến lần khắc lấy ngón tay vẽ lên lòng bàn tay mình hai chữ.

Ờ… chúng ta có cần bay đuổi theo không?

Ngao Tinh đứng cạnh nghe đoạn đối thoại vừa nãy của Lý Hạo và Lý Gia Kỳ mà chẳng hiểu gì. Thấy hình như họ chia tay trong không vui, nó chớp chớp đôi mắt to hỏi cậu.

Anh chỉ đang nói em biết, rằng mình đã chôn cất chị Ngọc Oanh ở đâu rồi chăng…

Lý Hạo nhìn ca ca đã mất hút nơi chân trời, chỉ đành thở dài.
Chúng sinh.
Chúng sinh làm trọng!
Thế gian nào có chuyện lưỡng toàn, không phụ chúng sinh không phụ nàng?
Câu này giống như lời truy hỏi, lại giống như bùi ngùi, càng giống như tiếng thở dài bất lực trước tình huống tiến thoái lưỡng nan, khó phân lợi hại!
Hai anh em trầm mặc không nói gì, ánh mắt trong sáng như đứa trẻ sơ sinh mời vào đời, làn gió thoảng qua cuốn đuôi áo dài trắng của hai người, phát ra tiếng phần phật khe khẽ.

Em muốn nghe đáp án của anh hay là đáp án mà trong lòng em muốn anh nói?

Lý Hạo thảnh thơi dẫn Ngao Tinh dạo quanh Đạo môn, thong thả tìm đến Phượng Cầm các.

Ha ha, Lý Hạo, ngươi biết không, chuyện ngươi thắng Hồng San, hơn nữa khiến cho trên dưới Thanh Huyền tông chia thành hai phe tranh đấu đã truyền khắp Đạo Mônrồi!

Lý Hạo nhìn Lý Gia Kỳ, đột nhiên lên tiếng hỏi:
Cái ghế đệ nhất danh môn của Tiêu Dao 9tông, địa vị người đứng đầu Đạo Môncủa anh, so với chị Ngọc Oanh, cái nào quan trọng hơn?

Ánh mắt Lý Hạo như mộ6t u cốc sâu không thấy đáy, nhìn thẳng vào Lý Gia Kỳ, đôi mắt anh trai sáng loáng như kiếm, phản chiếu rõ rệt đôi mắt Lý5 Hạo.

Chuyện ngươi thắng Hồng San cũng đã lưu truyền khắp Đạo môn, kỳ lạ nhất là toàn bộ những đệ tử Thanh Huyền tông hôm đó đến trấn áp ngươi bây giờ đều trở thành người hâm mộ cuồng nhiệt, bắt đầu công khai ủng hộ ngươi và Hồng San, chắc Thanh sắp bị chọc tức điên lên rồi!

Ngao Tinh bĩu môi cười nói:
Còn có cái tên bất bình thường Vương Thiên Phóng kia nữa, hình như cuối cùng cũng đuổi kịp Hồng San, còn gửi tin tức lên khen ngươi nữa, ha ha phải nói là tâng bốc ngươi lên tận trời luôn rồi!


Bên nào nặng bên nào nhẹ trong lòng ta khắc rõ, không cần phải luôn treo bên miệng.

Mắt Lý Gia Kỳ khẽ khép lại, đôi mi dài rủ bóng trên mí mắt rồi lại mở ra, quay người đi về phía trước.
Ngao Tinh thu lại ngọc giản, thân thiết vỗ vai Lý Hạo, nghiêm túc hỏi.

Chẳng nghiên cứu gì cả.

Lý Gia Kỳ không biểu hiện gì, chỉ lạnh nhạt hỏi lại.

Nên trả lời thế nào anh cứ trả lời thế ấy, cớ gì lại hỏi em?

Lý Hạo vung tay, thật thà trả lời.

Ngươi cũng qua loa quá đi chứ?


Người này đúng là một kẻ kì lạ.

Lý Hạo nghe vậy cũng không kìm được mỉm cười.

Có thật là đáp án ở trong lòng không cần nói ra không? Hay là không dám đối diện với lòng mình?

Lý Hạo bước đuổi theo, không buông tha hỏi tiếp.

Không cần, chúng ta cứ đi bộ thôi, vừa hay, sau khi ta đến Động thiên Đạo Môncũng chưa từng tham quan phong cảnh con người nơi này!

Lý Hạo lắc đầu, cậu còn nhiều thời gian, dù gì cũng đã đồng ý với Ngao Tinh phải đi cùng nó đến Long Hư cốc một chuyến nên trước lúc đó, cậu còn rất nhiều thời gian, có thể đến
thăm
hỏi từng tông môn của chín đại tông môn còn lại.
Đang đi, Ngao Tinh bỗng rút từ trong ngực ra cuốn sách thẻ tre bằng ngọc. Sau chốc lát tập trung vào nội dung trong đó, nó bỗng cười to nói:
Không hổ là huynh đệ của Ngao Tinh ta, thật trâu bò, trâu bò quá đi mất!


Sao thế?

Một lời chứa Đạo, đất trời thả hoa!
Nghe câu thơ của Lý Gia Kỳ, Lý Hạo trầm mặc.
Vương Thiên Phóng tuy chỉ có duyên gặp một lần nhưng cái tính cách như ngu ngốc đó, cả bản tính trọng tình trọng nghĩa của hắn ta vẫn luôn khiến Lý Hạo không thôi thưởng thức.

Lý Hạo, sắp đến địa bàn của Phượng Cầm các rồi, ngươi nghiên cứu tên đệ tử đứng đầu Trường Cầm công tử của họ thế nào rồi?

Lý Hạo liếc nhìn ngọc giản trong tay Ngao Tinh, cậu biết đây chính là ngọc giản dùng chung của Đạo môn, công năng tương tự như mạng hay diễn đàn của thế giới, cho dù không cùng tông môn, không cùng thân phận, thì người dùng đều có thể thông qua nơi này để trao đổi cách nhìn linh tinh. Ban đầu, phát minh này được tạo ra để tạo thuận tiên cho tu sĩ các môn phái liên lạc và giao lưu học hỏi.
Nhưng dần dà, đây lại trở thành phương tiện chủ yếu để truyền bá tin tức, ví dụ như những chuyện lớn kể từ khi Lý Hạo bước vào Đạo môn, bị giam trong ngục Nhược Thủy, Lý Gia Kỳ một mình một kiếm giết lên sơn môn Vạn Linh sào, Lý Hạo nhận tổ quy tông, Tiêu Dao phái khiêu chiến cửu đại môn phái vân vân... Tất cả đều lưu truyền nhanh như chớp trên ngọc giản công cộng này.
Lý Hạo hỏi vặn lại.
Hai anh em đều là những kẻ mạnh đã đạt tới cảnh giới chí nhân chân nhân, cho dù có kiếm khắp thiên hạ cũng không có quá năm người có cảnh giới tâm linh cao như họ. Hai người vừa nói chuyện, chỉ cần động đến những vấn đề nhạy cảm như thăm dò nội tâm này thì đều anh một câu tôi một câu, cao thâm khó đoán.
Lý Gia Kỳ không nói gì, chỉ thở dài, cuối cùng ý chí như thép, bước về trước một bước, thanh Lôi Thần Kiếm sau lưng vô cùng hiểu ý chủ nhân, lập tức hóa thành một đường ánh sáng màu xanh thẫm dưới chân anh, nâng anh bay đi!

Phù quang mộng tưởng đều là mây, duyên kiếp dây dưa đều là tình, thế gian nào có chuyện lưỡng toàn, không phụ chúng sinh không phụ nàng.

Trường kiếm xé không, Lý Gia Kỳ bay thẳng lên từng tầng mây khói.
Theo câu thơ, mây bị kiếm khí xé toạc lại ngưng tụ thành từng cánh hoa tuyết, rơi xuống trong không trung!
Ngao Tinh liếc cậu, nói.


Nếu ta có thể thắng hắn thì cho dù không nghiên cứu cũng sẽ thắng. Nếu ta không phải đối thủ của hắn, vậy dù có bỏ sức ra nghiên cứu thì kết quả cũng đâu thể khác gì.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.