• 1,111

Chương 397: Xuân phong bất độ ngọc môn quan


Nhất chỉ thành âm, tiếng đàn ngân mãi!

Lý Hạo đứng trên đỉnh núi Long Sơn, nhìn xa xăm về phía công tử Trường Cầm bên đỉn8h Hổ Sơn, sắc mặt thoáng thay đổi.

Ngông cuồng!

Công tử Trường Cầm lạnh lùng quát lên. Ngay lập tức, ngón tay anh lướt trên dây đàn tạo nên âm thanh xen lẫn như cơn mưa đạn. Đó là một chiến khúc tràn đầy ý chí chiến đấu. Trong nháy mắt, tất cả mọi người có mặt trên núi Long Hổ đều cảm thấy một luồng khí thế hào hùng, hừng hực như lửa.
Xét về mặt nhân hòa. Thôi mặt này khỏi phải nói đi. Bên cạnh Lý Hạo tính cả con rồng Ngao Tinh này, cũng mới chỉ có hai người đi theo làm bạn, trong khi người ta chỉ cần ho một tiếng là hàng trăm ngàn đệ tử của cả tông môn đồng thời xông ra trợ giúp!
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Lý Hạo đều không hề chiếm ưu thế.

Giương cung phải kéo mạnh, dùng tên phải tên dài. Cả hai mũi tên của ngươi đều thiếu điểm này!

Lý Hạo trầm ngâm nói. Mà sau đó cậu hít thật sâu, hừ lạnh một tiếng, hai tay cũng không cần giơ lên. Lập tức, hai mũi tên được biến từ tiếng đàn của công tử Trường Cầm liền bị một sức mạnh vô hình đẩy ra xa, quay ngoắt sang một hướng khác, khiến những người chứng kiến trận đấu phải vội vàng tránh né.
Anh ta từng ngồi trên tòa thành ranh giới giữa Yêu tộc và Nhân tộc, dùng chính khúc âm này đã đẩy lùi được mấy trăm tên Yêu tộc!
Tuy rằng trong số mấy trăm tên Yêu tộc đó, đa số toàn là Tiểu yêu, chỉ có phần ít là Đại yêu, càng không có Yêu tộc nào có cấp bậc gần bằng Yêu Vương, nhưng lấy một địch một trăm, quả thực rất đáng tự hào rồi!
Người ta chỉ cần ở nhà đợi cậu đến nghênh chiến. Xét về5 mặt thiên thời, cậu đi đường gian khổ, trong khi đối thủ lại đang khỏe mạnh sung sức. Lý Hạo đương nhiên ở thế yếu.
Người ta ở chính tông môn của mình nghênh chiến. Xét về mặt địa lợi, đây là lần đầu tiên Lý Hạo đến môn phái này, mà đối thủ lại quá thông thuộc vùng đất này. Vì thế đương nhiên Lý Hạo vẫn ở thế yếu.
Cô thành ngàn trượng núi chon von.
(2)
Hai tay Lý Hạo thị uy, Thủy khí chân nguyên trong cơ thể chuyển động dồn dập. Cậu hấp thụ chân huyết từ Ngao Tinh, hơn nữa lại còn dung hợp khí tức và một bộ phận sức mạnh của Nhược Thủy khí. Thành thật mà nói, năng lực Khống Thủy của Lý Hạo bây giờ đã chẳng kém Chân Long chút nào rồi!
(2), (3): bài thơ Xuất tái - Lương Châu từ của Vương Chi Hoán. Bản dịch của Lê Nguyễn Lưu.
Lý Hạo ngâm câu thơ này xong, vô số hơi nước đã trào dâng, ngưng tụ lại trong không trung dưới sức mạnh của Lý Hạo, quả thực rất giống cảnh sắc trong câu thơ đầu tiên
Mây trắng mù xa, ngọn nước dồn
!
Gió mạnh mới biết cỏ cứng, tiếng đàn như một thanh kiếm. Đây chính là năng lực mà cầm đạo phải tu luyện đến cảnh giới rất cao mới có được!
Nhưng Lý Hạo lại ra vẻ giống như hoàn toàn chẳng hiểu gì hết, bàn chân kia vẫn vững vàng, vững vàng nhẫm lên cỏ như trước.
Bây giờ, trên chính ngọn núi Long Hổ này, cậu cũng cảm giác được áp lực cực lớn mà công tử Trường Cầm mang đến.
Phượng Cầm các này quả không hổ danh thế hệ trước đã từng nhòm ngó vị trí top 3 môn phái mạnh nhất trong Thập đại môn phái. Núi Long Hổ - nơi đặt căn cứ địa tông môn bọn họ - quả thực là nơi vô cùng phong thủy, linh thiêng. Lý Hạo cảm giác đối thủ của mình không phải chỉ là công tử Trường Cầm đang ngồi phía đối diện, mà là cả núi Hổ Sơn kì vĩ này!
Mà hai câu thơ sau của bài thơ
Sáo Khương thôi chớ hờn dương liễu, Theo gió xuân về tới Ngọc Môn
lại chính là hạt nhân. Dưới tác động của Lý Hạo, hơi nước đầy trời ở đây cuối cùng lại hóa thành một bức tường thành trong suốt, y như Ngọc Môn quan nhưng lại vô cùng sống động, chặn toàn bộ đội quân thiên binh vạn mã biến ra từ tiếng đàn của công tử Trường Cầm!
Gió xuân cũng không vượt qua được Ngọc Môn Quan, huống chi là con người!

Đến đúng lúc lắm!

Vẻ mặt của Lý Hạo cuối cùng cũng hiện lên một tia hứng thú. Cậu cũng đã từng nghe sự tích công tử Trường Cầm ngồi trên thành lầu đánh đàn, lấy một địch trăm. Nhưng bây giờ chiến khúc mà anh ta đang chơi lại được tăng cường thêm sát khí từ núi Hổ Sơn, uy lực gấp mấy lần so với ngày đó!

Nếu như đây đã là bản lĩnh lớn nhất của cậu, vậy theo tôi thấy cậu vẫn nên chịu thua đi thôi.

Lý Hạo vững bước đi trên cầu treo. Nhìn khoảng cách giữa mình và công tử Trường Cầm ngày càng rút ngắn lại, lạnh nhạt nói.

Sáo Khương thôi chớ hờn dương liễu,
Theo gió xuân về tới Ngọc Môn!
(3)
Nơi ở của công tử Trường Cầm này được Tiểu Đình Tử xây dựng, cũng vô cùng đặc biệt. N3ó vừa hay có một chữ
Vương
ở trung tâm ngay trên hai chữ Hổ Sơn, Hổ Đầu, khiến trên người công tử Trường Cầm tự nhiên toát ra 9vẻ hung uy, bù đắp cho sự âm nhu trong khí chất của anh ta và tăng độ sát khí trong tiếng đàn.
Lúc trước có người cho rằ6ng lần này Lý Hạo đến khiêu chiến, cậu chắc chắn nằm ở cửa dưới.

Lý Hạo, nếu như hôm nay ngươi có thể đi đến trước mặt ta, ta liền chủ động bái phục chịu thua.

Công tử Trường Cầm lại lần nữa gảy đàn, lấy tiếng đàn thay thế tiếng lòng, nói với Lý Hạo đang ở phía xa.

Nếu như ta đến gần ngươi được rồi, ngươi đương nhiên không phải là đối thủ của ta . Hà tất gì phải lươn lẹo nói là chủ động bái phục xin thua?

Lý Hạo lạnh lùng cười một cái, đi về phía trước.
Chỉ một tiếng đàn, vậy mà dưới bàn tay của công tử Trường Cầm lại khiến người ta có ảo giác giống như được nghe tiếng va chạm của đao kiếm!
Tà áo bào của Lý Hạo khẽ rung, ngay tại nơi cậu định đặt chân xuống, đồng cỏ xanh mướt đổ nghiêng cả ra, thậm chí phần trên cùng của đồng cỏ còn bị xé nát bươm!
Hai tay Lý Hạo chắp sau lưng cuối cùng cũng phải cử động. Chỉ thấy Thủy khí chân nguyên trong cơ thể cậu càng lúc càng tăng, Thiên Địa nguyên khí xung quanh đó đều bị đẩy lên. Lý Hạo vẫn ung dung bước trên cầu treo làm bằng dây cáp nối hai ngọn núi. Mà phía dưới cầu, nước sông lại cuồn cuộn từng cơn mãi không thôi!

Mây trắng mù xa ngọn nước dồn,
Bên trong tiếng đàn, vừa có âm thanh bi tráng của năm canh trống trận, lại có hơi thở hùng hồn của Tam Hiệp Tinh Hà chuyển động, lại chứa cả tiếng thê lương của những người xa vạn lý chinh chiến vẫn chưa trở về từ thời nhà Tần đến thời nhà Hán vọng lại, lại có cả sự quyết liệt của những Hoàng Sa Bách Trận mặc áo giáp vàng quyết phá Lầu Lan cho bằng được!
Nếu như nói trận gió mạnh ban nãy và hai mũi tên hóa từ tiếng đàn chỉ mang ý thăm dò, như vậy khúc chiến khúc này - độc chiêu của công tử Trường Cầm chính là lời xác nhận anh ta đã thật sự nghiêm túc cho cuộc tỉ thí này rồi!

Đùng!

Thoáng một cái, những người xem trận chiến này đứng gần đó dường như đều nghe thấy được một âm thanh không quá rõ ràng khẽ vang lên, giống như tiếng vật gì đó bị Lý Hạo giẫm nát.

Cheng!

Nhận thấy tiếng đàn thị uy của mình thậm chí còn không khiến Lý Hạo để tâm, công tử Trường Cầm càng thêm nghiêm nghị. Hai tay gẩy đàn, lúc thưa lúc mau, càng ngày càng gấp gáp, sát khí trong tiếng đàn càng mãnh liệt. Tiếng đàn vang lên liền ngưng tụ trong không trung thành hai mũi tên sắc bén, bay về phía Lý Hạo.
Dứt lời, mười ngón tay thon dài của anh ta lại lần nữa bám chặt trên mặt đàn, tiếng đàn đằng đằng sát khí bỗng dưng vang vọng đất trời!

Cheng!


Ngươi không qua được đâu.

Đôi mắt mỹ lệ làm rung động lòng người của công tử Trường Cầm nhìn chằm chằm vào bước chân của Lý Hạo, mười ngón tay trắng nõn thon dài của anh ta nhẹ nhàng lướt trên mặt đàn, lần nữa truyền đi thông điệp. Đây là lời cảnh cáo với Lý Hạo, cũng như tiếp thêm sức mạnh cho chính bản thân anh ta.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.