Chương 1572: Logic của phụ nữ
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 903 chữ
- 2022-02-19 03:44:04
Anh ta còn đang băn khoăn không biết làm thế nào, đột nhiên, trong điện thoại vang lên một âm thanh vang dội, đinh tai nhức óc, gi8ống như âm thanh của vật nặng rơi xuống đất vậy.
Trần Liệt sợ đến mức nhảy bật lên. Thân hình mũm mĩm của anh ta gần như3 làm sập cả giường.
Niệm Chi? Niệm Chi ơi? Em đừng có làm gì dại dột đấy?!
Đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh cầm lên xem, hóa ra là số điện thoại của Trần Liệt.
Anh vuốt màn hình nhận cuộc gọi, nói vẻ ngái ngủ:
Trần Liệt, chúc mừng năm mới.
Trần Liệt sắp khóc đến nơi rồi, nghẹn ngào giậm chân trong phòng ngủ của mình:
Hoắc thiếu, anh đang ở đâu? Anh biết Niệm Chi đang ở đâu không? Vừa… vừa nãy hình như con bé nhảy lầu rồi!
Tôi biết! Nếu không phải sự việc vô cùng cấp bách thì tôi cũng chẳng nói với anh!
Trần Liệt thất hứa nhưng có lý do chính đáng:
Hơn nữa tôi cũng có vi phạm giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh đâu! Tôi không nói với con bé người đó là anh! Niệm Chi nghĩ rằng con bé làm chuyện đó với người khác nên nhất thời không tiếp nhận được, cảm thấy có lỗi với anh, con bé còn nói muốn nhảy từ tầng 24 xuống! Sau đó thì tôi nghe thấy một âm thanh vang dội…
Căn hộ của Tống Cẩm Ninh ở đúng tầng 24.
Trong đầu Hoắc Thiệu Hằng nổ ùng một tiếng, căn bản không biết mình đang nghĩ cái gì nữa. Não anh trống rỗng, lao ra cửa như một cỗ máy, giật tung cửa ra.
Cái gì?!
Hoắc Thiệu Hằng bật thẳng người dậy:
Trần Liệt, cậu điên à? Cậu còn nói linh tinh nữa là tôi bắn chết cậu đấy!
Hoắc thiếu, nếu Niệm Chi nhảy lầu chết thật, không cần anh bắn chết tôi, tự tôi cũng bắn chết mình! Tôi nói là làm!
Trần Liệt khóc nấc lên:
Tại tôi hết, vừa nãy lúc nói chuyện điện thoại với con bé, tôi vô tình nhắc đến chuyện con bé trúng độc H3aB7 một năm rưỡi trước, nhất thời lỡ miệng, nói con bé biết, phải ngủ với đàn ông mới giải độc được!
Hoắc Thiệu Hằng tung chăn, sầm mặt đứng dậy, vừa nắm chặt điện thoại lao về phía cửa phòng, vừa nghiến răng nghiến lợi rít lên với Trần Liệt:
Trần Liệt! Cậu đừng quên cậu đã viết giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh!
Trần Liệt cảm 5thấy cái chết của mình không còn xa nữa.
Cuối cùng, anh ta không dám đùa với mạng sống của Cố Niệm Chi, không dám lãng phí một giây phút nào, khắc phục sự sợ hãi của mình với Hoắc Thiệu Hằng và giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh, gọi điện thoại cho Hoắc Thiệu Hằng.
Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng đã ngủ rồi nhưng chưa ngủ say.
Không lẽ đây là hồn của cô ư?
Vào lúc này, một Hoắc Thiệu Hằng chưa từng tin vào chuyện ma quỷ bỗng xuất hiện những suy nghĩ kì quái.
Anh chỉ cảm thấy máu trong huyết quản đang dồn lên đầu, màng nhĩ ù ù. Ánh mắt của anh gần như dán chặt vào người Cố Niệm Chi, không tách ra được nữa.
Cô đứng giữa hành lang, nhìn anh chằm chằm, sắc mặt nửa vui nửa buồn, giống như kẻ lữ hành lặn lội nghìn năm cuối cùng cũng tìm thấy bến đò qua sông.
Cô đẹp đến nỗi vô thực, cứ như có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.
Không lẽ cô đã nhảy lầu thật sao?
Anh dùng sức quá mạnh, lại đúng lúc tâm trạng hốt hoảng kích động, khiến cả tay nắm cửa cũng rơi luôn xuống.
Hành lang bên ngoài còn sáng đèn vàng. Một người con gái mặc áo phông cotton màu đen dáng dài của quân đội đang đi qua đi lại trong hành lang.
Nghe tiếng cửa mở, cô giật mình quay lại. Dưới ánh đèn, làn da hoàn hảo không một tì vết trông gần như quả vải đông lạnh, trắng hồng mọng nước. Bộ ngực đẹp đẽ, vòng eo con kiến, cả đôi chân dài trắng như tuyết ẩn hiện trong chiếc áo rộng thùng thình trên người cô, khiến người khác vừa nhìn vừa nuốt nước bọt.
Nhưng đầu dây bên kia im bặt, cuộc9 gọi đã bị ngắt
Trần Liệt sợ hãi, con bé sẽ không nghĩ quẩn rồi nhảy lầu tự sát đấy chứ?!
Nhớ đến vừa rồi Cố Niệ6m Chi khóc lóc trong điện thoại, kêu gào
chỉ muốn nhảy từ tầng 24 xuống
, đầu anh ta như muốn vỡ tung ra…
Cố Niệm Chi quay đầu, phát hiện Hoắc Thiệu Hằng mà mình mải miết tìm kiếm đang đứng ở cửa phòng, nhìn mình chằm chằm.
Hoắc thiếu!
Cố Niệm Chi gọi tên anh, chạy bổ nhào vào lòng anh, ôm chặt cổ anh, khóc òa lên như một đứa trẻ.
Hoắc Thiệu Hằng dùng một tay bế bổng cô lên theo phản xạ có điều kiện.
Thân hình mảnh khảnh còn mang theo hơi ấm mới từ trong chăn ra, ôm trong lòng có cảm giác ấm áp đến lạ thường.
Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu hôn lên mặt cô:
Niệm Chi? Em sao thế?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.