Chương 2730: Thiên vị đến nỗi chẳng phân biệt được phải trái gì cả
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1331 chữ
- 2022-02-22 03:35:24
Cố Niệm Chi nhìn chiếc đầm dự tiệc màu đen mà mình mặc, cảm thấy hình như mình hơi trèo cao quá.
Muốn đi đến trước mặt đám 8đàn ông phụ nữ ăn mặc sang trọng tỏa ra mùi tiền của tầng lớp thượng lưu kia để nói chuyện với Tạ Thanh Ảnh, chiếc váy này của cô 3thật sự không đủ tư cách.
Nhưng bây giờ muốn đi thay quần áo cũng không còn kịp nữa.
Lộ Viễn:
...
Thật ra ông ta không hề muốn trả lời câu hỏi toán học ứng dụng trong cuộc sống hằng ngày như thế này.
Lộ Viễn chỉ đành cụp mắt xuống nói:
Như vậy còn chưa rõ nữa sao? Con bé muốn nói chuyện với Tạ Thanh Ảnh nhưng không chen vào được, chỉ đành đi lòng vòng ở xung quanh.
Mấy loại người này còn gặp nhiều mà, cô có thể nhớ hết được sao?
Mặc dù Cố Niệm Chi rất gầy, mặt mũi cũng xinh đẹp, song lẫn trong đám người a dua nịnh hót chỉ biết nhìn hàng hiệu chứ chẳng để mắt tới ai như thế này, cô có vẻ không đủ tư cách để nói chuyện với Tạ Thanh Ảnh.
Cô chỉ đành xuôi tay bó gối cầm ly nước chanh đi tới đi lui ở gần đó, chờ có cơ hội để nhào tới.
Tốt nghiệp khoa chính quy chuyên ngành Tin tức và truyền thông của Đại học Q trong nước, tốt nghiệp thạc sĩ chuyên ngành Truyền thông của Đại học Columbia nước Mỹ, sau khi về nước thành lập công ty truyền thông, không những xuất thân từ gia đình danh giá mà bản thân cô ta cũng rất có năng lực.
Lộ Viễn và Tạ Thanh Ảnh từng nói chuyện với nhau vài lần, ông ta biết cô ta không phải loại người nông cạn, hơn nữa tính cách cũng rất tốt. So với tên đàn ông này, hở ra một chút là lại khinh thường chỉ số thông minh của người ta thì kỹ năng giao tiếp ứng xử với người khác tốt hơn gấp trăm nghìn lần.
Đương nhiên Lộ Viễn biết là trong mắt Lộ Cận, hôm nay những người có mặt ở đây ai không bắt chuyện với Cố Niệm Chi thì người đó chính là đồ ngu ngốc thiển cận.
Ai mà ngờ mới đi được vài bước, lại có một đám người ở đằng sau chen lên vượt mặt cô.
Lần này là một cô gái trẻ mặc đầm dự tiệc được đặt may riêng của Dior đẩy cô ra.
Không những đẩy cô ra mà hình như còn đạp cô một cái nữa.
Lộ Cận và Lộ Viễn đứng trong một căn phòng dành cho khách quý ở tầng hai, chờ sau khi lễ chúc mừng chính thức bắt đầu thì mới đi xuống nói chuyện.
Sau khi Lộ Cận đi vào phòng, sự chú ý của ông chưa từng rời khỏi Cố Niệm Chi mặc đầm dự tiệc màu đen đi tới đi lui phía dưới.
Ông đứng nhìn cô gần mười phút, buồn bực hỏi Lộ Viễn:
Anh nói xem tại sao Niệm Chi cứ liên tục đi tới đi lui xung quanh Tạ Thanh Ảnh trong phạm vi bán kính 2m thế?
Vả lại trước đó cô cũng không9 muốn chơi trội nên hoàn toàn không đem theo đầm dự tiệc hàng hiệu được đặt may riêng.
Phải làm sao đây?
Cô cầm mộ6t ly nước chanh giả bộ tỏ ra hờ hững bước về phía Tạ Thanh Ảnh.
Cố Niệm Chi chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này, trước đây có Hoắc Thiệu Hằng ở bên cạnh cô, cô chưa bao giờ tham gia mấy buổi tiệc tùng như thế này cả.
Lúc ở bên Mỹ cũng từng đi dự tiệc kiểu này với Hà Chi Sơ, nhưng có Hà Chi Sơ ở bên cạnh, người khác phải tới nịnh bợ bọn họ chứ đâu có như cô bây giờ, phải chờ đợi bắt chuyện với người ta.
Cố Niệm Chi cũng chẳng buồn lấy điện thoại ra chụp hình người phụ nữ đó.
Khi thấy Cố Niệm Chi bị người ta đẩy ra tới lần thứ ba, Lộ Cận không thể nhịn được nữa.
Anh xuống đó bảo Tạ Thanh Ảnh đi nói chuyện với Niệm Chi đi.
Lộ Cận bực bội đẩy Lộ Viễn một cái:
Nếu không thì tự em xuống, anh có sợ không?!
Lộ Viễn trừng mắt:
Em đang đe dọa anh đấy à?
Cố Niệm Chi nhếch môi, cầm điện thoại di động tiện tay chụp lại mặt của gã đàn ông này lại.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Đứng một bên đợi mãi, bấy giờ nhóm người này mới tản đi, Cố Niệm Chi vội vàng đi về phía Tạ Thanh Ảnh.
Lộ Cận lập tức bỏ ly rượu vang xuống, kéo nơ trên cổ áo, vẻ mặt rất khó coi:
Tại sao Tạ Thanh Ảnh lại không nói chuyện với con bé? Hôm nay Niệm Chi chính là cô bé xinh đẹp nhất trong tất cả các khách mời, cũng là cô bé lễ phép nhất. Cô ta không nói chuyện với con bé mà lại trò chuyện vui vẻ với những tên ngu ngốc kia. Sao anh lại phải mời cái loại con gái không có đầu óc như thế này chứ?
Lộ Viễn:
...
Sao Tạ Thanh Ảnh lại là người không có đầu óc?
Này! Anh làm gì thế hả? Chạy đi đầu thai hay gì?
Cố Niệm Chi bị một người đàn ông trẻ tuổi đẩy một cái lảo đảo, suýt đã ngã xuống đất.
Người đàn ông kia quay đầu lại liếc cô một cái, thấy cô ăn mặc bình thường, cũng không đeo trang sức quý báu gì, tuy dáng người đẹp, mặt mũi cũng xinh xắn đấy nhưng vẫn chưa đủ tư cách để nghe một xin lỗi của gã.
Gã lườm cô một cái sau đó chen tới bên cạnh Tạ Thanh Ảnh, nở nụ cười lịch thiệp phong độ, hành động khiêm tốn lễ phép, dường như gã đàn ông mất dạy nhắm mắt nhắm mũi xô người khác ra để chen lên đằng trước lúc nãy hoàn toàn không tồn tại trên đời.
Cô chỉ muốn tìm một cơ hội hợp lý để có thể nói chuyện với5 cô ấy.
Đứng ở chỗ cách Tạ Thanh Ảnh khoảng ba mét, Cố Niệm Chi thấy người ở xung quanh Tạ Thanh Ảnh định bỏ đi, thế là vội vàng bước tới.
Thế mà chưa đi được vài bước, một đống người ở đằng sau đã rầm rầm xông lên, cô không kịp đề phòng thế là bị đẩy ra đằng sau.
Ừ, đe dọa anh đó.
Vẻ mặt Lộ Cận có vẻ rất hiển nhiên:
Nếu anh không đi xuống thì em đi nói lung tung làm mất lòng người khác cũng đừng có trách em.
Em cũng biết mình không giỏi ăn nói à?
Lộ Viễn không nhịn được xỉa xói:
Cũng còn biết thân biết phận đấy chứ.
Lộ Viễn cũng không thích nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Cố Niệm Chi như vậy, nhìn xuống sảnh lớn ở tầng một lầm bầm:
Sao sức chiến đấu của Niệm Chi yếu thế...
Anh nói gì đó?
Lộ Cận vểnh tai lên nghe, bực dọc nói:
Niệm Chi như thế gọi là lễ phép, học cao biết nhiều hiểu lễ nghĩa, đâu có giống mấy cái tên tục tằn không có giáo dục như thế kia...
Ông mới vừa nói xong, Cố Niệm Chi đột nhiên dùng sức, lặng lẽ thò chân ra ngáng đường một gã đàn ông trẻ tuổi đang định đẩy cô ra phía sau làm gã vấp ngã.
Sau đó cô nhanh chóng lẩn vào trong đám người như chưa có gì xảy ra, tiếp tục chen về phía của Tạ Thanh Ảnh.
Lộ Viễn nhìn Lộ Cận:
Lễ phép? Học cao biết nhiều hiểu lễ nghĩa? Đâu có giống mấy cái tên tục tằn không có giáo dục kia...?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.