Chương 2731: Thiên vị đến nỗi chẳng phân biệt được phải trái gì cả
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 946 chữ
- 2022-02-22 03:35:24
Luật sư Cố.
Lộ Viễn vươn tay ra:
Chú rất vui vì hôm nay cháu có thể đến tham gia buổi tiệc chúc mừng này.
Cố Niệm Chi8:
???
Trò gì đây?
Ồ? Luật sư Cố giỏi thế sao?
Tạ Thanh Ảnh nhìn Cố Niệm Chi, giật mình, lại chìa tay ra với cô rồi nói:
Luật sư Cố nhìn hơi quen, tôi đã từng gặp cô ở đâu rồi đúng không?
Cố Niệm Chi nắm chặt tay cô ta, nói thầm trong bụng, gặp ở thế giới bên kia...
Chuyện này không phải là lý do Tạ Thanh Ảnh vừa gặp cô đã cảm thấy rất quen mắt.
Sao bọn họ lại biết cô muốn nói chuyệ5n với Tạ Thanh Ảnh cơ chứ?
Cô thể hiện lộ liễu lắm à?
Hành động thân thiết của Lộ Viễn và Cố Niệm Chi làm Cố Niệm Chi lập tức trở thành khách mời được chú ý nhất trong sảnh lớn.
Nhưng tại sao lại nói thấy cô hơi quen?
Chẳng lẽ thấy sang bắt quàng làm họ?
Lộ Viễn nhìn Tạ Thanh Ảnh rồi lại nhìn Cố Niệm Chi, nói một câu rất hàm súc:
Hai đứa không soi gương à?
Sao thế?
Cả hai cùng thốt lên.
Ha ha, chú chỉ nói bâng quơ vậy thôi.
Lộ Viễn tiện tay kéo hờ cánh tay của hai cô gái:
Hai đứa thoải mái tâm sự đi, chú còn có việc, lát nữa gặp lại.
Cố Niệm Chi và Tạ Thanh Ảnh đồng thời gật đầu với ông, nhìn ông rời đi.
Tạ Thanh Ảnh hơi chau mày, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng.
Cô ta cúi đầu nhấp một ngụm rượu vang nhỏ, hờ hững nói:
Ừ, nhưng ông ấy đã mất rồi.
Có vẻ như không muốn nhắc tới.
Đám người ban nãy đang bu quanh Tạ Thanh Ảnh cũng muốn đổ xô về phía bên này.
Cố Niệm Chi không muốn bị đám người đó vây quanh, vội vàng nói nhỏ với Lộ Viễn:
Tổng giám đốc Lộ, có thể giới thiệu cho cháu làm quen với cô Tạ không?
Lộ Viễn tiện tay lấy một ly nước ép nho trên khay của nhân viên phục vụ ở bên cạnh đưa cho cô, mỉm cười nói:
Tự cô ta sẽ qua đây.
Nhưng cô mở to mắt nhìn lướt qua, đúng lúc thấy Tạ Thanh Ảnh cũng nhìn qua đây, trong đầu su3y nghĩ thật nhanh, vô thức nắm lấy tay Lộ Viễn cười nói:
Tổng giám đốc Lộ, ngài khách sáo quá!
Lộ Viễn mỉm cười nhẹ nh9àng nghiêng người qua ghé sát vào bên tai cô, nói:
Có người nhìn thấy cháu muốn nói chuyện với cô Tạ, nên bảo chú xuống đây thu6 hút sự chú ý.
Cố Niệm Chi bật cười:
Tổng giám đốc Lộ biết nói đùa quá!
Cố Niệm Chi lặng lẽ bỏ ly nước chanh xuống, cầm lấy ly nước ép nho trong tay Lộ Viễn, vừa ngẩng đầu lên, quả nhiên Tạ Thanh Ảnh đã tự bước tới đây.
Tạ Thanh Ảnh vươn tay ra với Lộ Viễn:
Chú Lộ, lâu rồi không gặp.
Thanh Ảnh, cháu càng ngày càng xinh đẹp.
Lộ Viễn thân thiết vỗ vỗ lên vai cô ta như một bậc cha chú bình thường, sau đó tự nhiên nghiêng người nói:
Đây là luật sư Cố, là đối tác của công ty luật hợp tác với tập đoàn của chú. Còn rất trẻ, vẫn chưa đến 20 tuổi.
Cố Niệm Chi chẳng màng đánh giá Tạ Thanh Ảnh, cười trò chuyện phiếm mấy câu, sau đó đột nhiên hỏi:
Cô Tạ, xin hỏi có phải tên của bác gái là Cố Điềm không?
Tạ Thanh Ảnh ngớ ra, gật đầu:
Đúng vậy, cô biết mẹ tôi à?
Cố Niệm Chi vừa căng thẳng vừa kích động, sau đó nói:
Vậy có phải cô có một người cậu tên là Cố Tường Văn hay không?
Sau khi Lộ Viễn đi, Tạ Thanh Ảnh nhìn Cố Niệm Chi, phát hiện ra sống mũi hai người rất giống nhau, vừa thẳng vừa cao, chóp mũi xinh xắn đẹp đẽ giống như lấy thước ra đo.
Hơn nữa hai người đều có mắt to mi dài, chân mày cong cong mặt trái xoan, đôi mắt của Cố Niệm Chi còn to hơn một chút.
Thật sự là hơi giống nhau.
Cô Cố, tôi còn có việc...
Tạ Thanh Ảnh quay người muốn bỏ đi.
Ánh mắt Cố Niệm Chi chợt trở nên u ám, cô lập tức hiểu được ý của Tạ Thanh Ảnh.
Bởi vì ba cô là tội phạm truy nã có dính dáng đến vụ án mạng đó hay sao?
Thấy một đám người nhăm nhe đổ xô về phía Tạ Thanh Ảnh, Cố Niệm Chi chạy vội mấy bước theo sau, căng thẳng hỏi:
Cô Tạ, có phải nhà họ Tạ của các cô có một bà cô tên là Tạ Tư Nghiên không? Cô biết bây giờ bà ấy đang ở đâu không?
Tạ Tư Nghiên?
Tạ Thanh Ảnh lập tức dừng bước lại, cô ta nhìn Cố Niệm Chi, thắc mắc:
Sao cô biết được tên bà cô của tôi?
Cô nói cho tôi biết bây giờ bà ấy đang ở đâu được không? Tôi có một người bạn muốn tìm bà ấy...
Cố Niệm Chi nhìn chằm chằm Tạ Thanh Ảnh, đôi tay run lên nhè nhẹ.
Tạ Thanh Ảnh nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô thì hơi mềm lòng, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô:
Cô Cố, tôi không biết tại sao bạn cô lại muốn tìm bà cô của tôi, nhưng bà ấy đã sang Nga lâu rồi, sau này cũng mất liên lạc với người trong nhà, tính ra cũng được mười mấy năm rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.