• 910

Chương 117: Vợ sắp cưới


Nhìn một chiếc xe cứu thương khác phía sau, Lưu Mang không thể ngừng khóc. Cô chưa bao giờ trải qua mấy chuyện như này, trong lòng vô cùng hố8i hận vì đã không nghe lời Nhan Thần Mặc trông chừng bên ngoài. Tự trách mình đã làm gián đoạn trận chiến của hai người bọn họ, nếu anh ấy đ3ánh lạc hướng sự chú ý của Kim Hạo Vũ, chắc có lẽ Nhan Thần Mặc đã không bị thương nặng đến vậy.


Đều tại em. Hu hu…


Cô òa 9khóc như đứa trẻ, khiến anh thấy có chút đau lòng.
Nhan Thần Mặc giơ tay, bàn tay lạnh toát lau những giọt nước mắt nóng bỏng của cô6, thều thào nói:
Ngốc ạ, khóc… cái gì, anh… vẫn chưa chết mà.

Âm thanh đứt đoạn khiến anh tốn không ít sức lực, đôi môi Lưu Mang m5ím chặt, thút thít,
Đừng nói nữa, anh đừng nói nữa.

Nhận được điện thoại của Nhan Kiến Hùng và Trình Nhu, trong lòng Lưu Mang càng thấy sợ hãi tủi thân hơn, một câu hoàn chỉnh cũng không thốt nên lời. Chỉ có thể nhờ những nhân viên y tế xung quanh truyền đạt hộ.

Bệnh nhân bị gãy xương bả vai cần phải phẫu thuật ngay lập tức…

Lưu Mang khó khăn lắm mới ngưng lại hàng nước mắt, giờ nghe thấy chữ gãy xương và phẫu thuật lại tái mét mặt mày, thanh âm xung quanh đều trở nên vụn vỡ. Cô không biết bác sĩ vừa nói những gì, chỉ biết rằng phần xương sau lưng đều rất quan trọng, gãy xương cột sống sẽ có nguy cơ bị liệt... Những điều này đều là cô đọc được từ trong sách. Bây giờ muốn cô một mình đối mặt với chuyện này, cô thực sự không quyết định nổi.

Có nguy hiểm đến tính mạng không?
Lưu Mang thút thít, cầm tờ đơn phẫu thuật, run rẩy kí chữ kí xiên xẹo dưới sự an ủi của Kim Hạo Vũ.
Hai chân cô mềm nhũn, không đứng dậy nổi, hai tay ôm cứng lấy tay Kim Hạo Vũ, biến tất cả nỗi sợ thành sức mạnh duy nhất còn lại bên cạnh người duy nhất đáng tin cậy xung quanh mình.

Mang Mang,
Kim Hạo Vũ định rút tay ra, nhưng không rút được, anh ta nhẹ giọng nhắc nhở,
Em nắm tê cả tay anh rồi.

Cô chẳng có cảm giác gì cả, chỉ thấy nắm chặt Kim Hạo Vũ có thể làm giảm nỗi sợ hãi của cô một chút. Cũng không chú ý tới tay của chàng trai bên cạnh bị cô nắm tới tê luôn rồi.
Lúc bác sĩ chuẩn bị quay về phòng phẫu thuật, Lưu Mang đột nhiên gọi ông lại, hỏi:
Bác sĩ, sau này Nhan Thần Mặc sẽ bị liệt nửa người, sẽ phải nằm một chỗ sao?

Vị bác sĩ nhìn cô khóc đỏ cả mắt mỉm cười, nói:
Không đâu, không nghiêm trọng đến thế. Cô đừng lo.

Lưu Mang lúc này mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, toàn thân mềm nhũn gục vào lòng Kim Hạo Vũ, dựa vào anh ta, ngồi xuống chiếc ghế kim loại lạnh lẽo.
Cô ngại ngùng thả tay anh ta ra, xin lỗi rối rít.

Không sao, chỉ là không ngờ em lại khỏe như vậy đấy.
Kim Hạo Vũ xoa cổ tay, khơi thông mạch máu, đứng lên ngồi xuống mấy cái, mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Phẫu thuật rất thuận lợi, nhìn Nhan Thần Mặc hôn mê bất tỉnh được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, Lưu Mang mừng phát khóc, không rời nửa bước.
Dường như chỉ khi hai anh em họ bị thương phải nhập viện, Lưu Mang mới đi đến phòng cấp cứu với phòng mổ. Lần trước là Nhan Thần Mặc ở trường đánh Lê Xuyên gãy xương ức phải nhập viện, lần này thì…

Xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân?

Lưu Mang nhìn Kim Hạo Vũ rồi lại quay lại nhìn Lê Thiên Minh, đứng dậy đi ra chỗ bác sĩ, nhẹ nhàng nói:
Là tôi. Tôi là vợ sắp cưới của anh ấy.


Mang Mang,
Lê Thiên Minh gọi Mang Mang vừa đi vào phòng bệnh, thần sắc đã tiều tụy đi không ít,
Nếu Thần Mặc đã không có mệnh hệ gì, ta qua chỗ Tiểu Xuyên một lát nhé.

Lưu Mang đáp lại hai tiếng, giờ mới nhớ ra Lê Xuyên cũng phải phẫu thuật. May là không phải phẫu thuật lớn, chỉ là xử lí một vài chỗ bị thương ngoài da nên Lê Thiên Minh mới ở ngoài đợi Nhan Thần Mặc ra cùng cô.
Trình Nhu gọi điện không ngừng, Lưu Mang nghe tiếng Nhan Kiến Hùng an ủi bà trong điện thoại, trong lòng cũng an tâm nhiều phần.

Mang Mang, Lê Xuyên sao rồi?
Lê Thiên Minh bước lên trên nhìn thấy Nhan Thần Mặc đang nằm trên cáng, lo lắng hỏi Lưu Mang mắt đỏ hoe vì khóc.
Xe cứu thương đi sau tiến gần đến, thấy đứa con đang nằm trên giường cứu thương đang được Kim Hạo Vũ trông chừng, ông sốt ruột bước lên phía trước, đau lòng không nói nên lời.
Trên mặt Lê Xuyên có nhiều vết tím bầm, trên người cũng có nhiều vết sẹo, đa số đều là do bị mấy thanh niên họ Đinh đấm đá. Anh nhìn người cha lòng như lửa đốt một cách thất vọng, không muốn nhìn Lê Thiên Minh thêm nữa.
Hóa ra Bùi Vân vừa mới biết chuyện con mình bị bắt, Lê Thiên Minh vì dồn tâm trí cho vụ kiện nên giấu cả Bùi Vân. Tới khách sạn mới giả vờ kể với vợ rằng mình mới biết chuyện con bị bắt cóc, ông cho rằng đám công nhân không rõ lai lịch này sẽ không dám làm gì con mình, nên mạo hiểm cược một trận chiến tâm lý với họ. Kết quả là ông thua rồi…
Người nhà họ Đinh trút hết sự tức giận đối với ông chủ nhà máy và Lê Thiên Minh lên người Lê Xuyên. Lê Xuyên bị đánh bị thương, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cơ thể cũng bị thương nặng. Nếu Lê Thiên Minh thực sự giúp ông chủ nhà máy thắng kiện, e là Lê Xuyên còn bị thương nặng hơn nữa.
Xe cứu thương đi vào bệnh viện thành phố Z, lúc Lưu Mang xuống xe, nhìn thấy Lê Thiên Minh đã đứng đợi họ ở cửa rồi. Trước đây, cô cũng giống như Lê Xuyên, sùng bái vị
Tướng quân toàn thắng
này, nhưng giờ… đến hai chữ
chú Lê
cô cũng không thốt nên lời.

Xin chào, đây là xe cứu thương của thành phố Z…

Lưu Mang nhận lại điện thoại từ nhân viên y tế, mếu máo với Trình Nhu đang ở bên kia đường dây,
Mẹ, mẹ mau tới đi, con sợ lắm…
Nhìn tình trạng nguy hiểm của Nhan Thần Mặc, cô thực sự rất sợ, cô thừa nhận mình nhát gan, kể cả khi bác sĩ bảo không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, nhưng cô vẫn sợ.
Một lúc sau, Lê Xuyên cũng có cuộc gọi đến. Lưu Mang lau nước mắt, nghe điện thoại của Bùi Vân, nghẹn ngào nói:
Dì Bùi…


Tôi làm cha nó còn không lo đến thế mà, bà yên tâm đi, Thần Mặc da dày lắm, nhất định không sao đâu. Ông Trần đã gọi điện hỏi bác sĩ ở đó rồi, phẫu thuật thành công rồi mà. Đợi đến khi chúng ta tới bệnh viện, không khéo thằng bé tỉnh lại rồi cũng nên.


Đi từ thành phố S đến thành phố Z cũng mất năm tiếng đồng hồ, huống hồ giờ đã là nửa đêm, đợi họ đến chắc trời cũng sáng rồi.

Thấy Kim Hạo Vũ và những người khác mãi không về, Lăng Vi khó khăn lắm mới gọi được cho một trong số họ, nghe tin Lê Xuyên bị bắt cóc và đã nhập viện, cô không thèm thay đồ ngủ, vội vàng lái xe tới.

Tiếng dép nhựa của khách sạn vang lên ở hành lang, lao vào phòng bệnh của Nhan Thần Mặc, không thấy Lê Xuyên ở đó, cô hổn hển bám lấy cánh tay của Lưu Mang hoảng hốt hỏi,
Lê Xuyên đâu?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.