• 910

Chương 118: Tự tin ở đâu ra



Đang trên đường tới sân bay, nghe được chuyện của Thần Mặc và Tiểu Xuyên nên anh cùng tới luôn.


Nhan Thần Bắc định qua Tết Nguyên Tiêu8 sẽ trở về Mỹ xử lí công việc kinh doanh, không ngờ còn chưa bước ra khỏi nước đã nhận được điện thoại của chú Trần.


Tiểu Xuyên đâu?
3
Lưu Mang nhìn vào phòng bệnh đang đóng cửa bên cạnh, nói:
Lê Xuyên bị thương không nặng lắm, bác sĩ nói chỉ là vết thương ngoài da, ng9hỉ ngơi mấy ngày là được.

Nhan Thần Bắc vào phòng bệnh xem một chút, chắc chắn rằng Nhan Thần Mặc không bị thương nặng mới sang phòng 6bên cạnh. Chỉ là vừa vào chưa được mấy phút, đã thấy Lăng Vi và Nhan Thần Bắc dìu Lê Xuyên tập tễnh bước ra. Bác sĩ nói đầu gối của anh bị thươ5ng, phải khâu vài mũi, trong thời gian này không tiện đi lại. Nhưng anh lại đi ra như vậy đấy.
Trong số những người ở đây, Nhan Kiến Hùng và Lê Thiên Minh là người bối rối ngượng ngùng nhất. Chỉ là hai người che giấu rất giỏi, giống như những người bạn chưa quen nhau lâu lắm, toàn nói mấy câu khách sáo đâu đâu. Một người được gọi là
luật sư Lê
, một người thì là
chủ tịch Nhan
.
Giọng nói đó không hề xa lạ với cô, quay đầu nhìn người phụ nữ ung dung cao quý, Lưu Mang cúi mắt xuống, không có gì để nói với Bùi Vân cả.
Bà ta tới để thăm Lê Xuyên, nếu không phải vì Lê Xuyên đòi ở cùng phòng với Nhan Thần Mặc thì còn lâu bà ta mới ở đây thêm một giây phút nào.

Lê Xuyên,
Lăng Vi cũng đã ở đây cả đêm, còn Kim Hạo Vũ cũng ở bên cô ấy cả đêm,
Thấy anh không sao là em yên tâm rồi, khi nãy Lâm Thiến gọi tới nói ở khách sạn có chuyện, em về giải quyết chút đã nhé. Anh chịu khó nghỉ ngơi đi,
Nhìn khuôn mặt tái nhợt và những vết bầm tím khắp nơi, cô đau lòng, nói,
Lát nữa em quay lại nhé.


Vi Vi, chúng ta đi thôi.

Một chiếc áo dày và nặng được khoác lên vai cô, Lăng Vi gật đầu với Kim Hạo Vũ rồi đi về phía bãi đậu xe đang đậu kín những chiếc xe thuê…
Đợi khi bình tâm trở lại, Lưu Mang mới phát hiện ra Nhan Kiến Hùng và Lê Thiên Minh đều biến mất rồi. Nghe Nhan Thần Bắc nói hôm nay Nhan Kiến Hùng có hẹn gặp mặt với một vị khách lớn nên đi với chú Trần rồi. Còn Lê Thiên Minh…
Lưu Mang đi vào phòng bệnh với mẹ, nhìn thấy một đám người đứng xung quanh Nhan Thần Mặc, trong lòng có chút gì đó, giống như bỗng nhiên bị người khác làm phiền nên cảm thấy có chút khó chịu vậy. Nhưng đây đều là người nhà, bạn bè của anh ấy, Lưu Mang và mẹ quay về phòng khách ngồi. Nhìn thấy trong phòng không có gì bất thường, cô mới an tâm gối lên chân Trình Nhu chợp mắt một chút.
Tiếng thì thầm khe khẽ vang lên bên tai, còn có cả tiếng bánh xe lăn nữa.
Lưu Mang đột nhiên tỉnh dậy, sợ hãi gọi tên Nhan Thần Mặc. Hóa ra chỉ là một giấc mơ.
Người anh nhìn thấy đầu tiên khi mở mắt là cô, người lớn tiếng gọi mọi người cũng là cô. Thấy cô cười cũng không cầm được nước mắt, anh mỉm cười, chỉ là nụ cười này không còn vẻ xấu xa như trước nữa.

Anh không sao, đừng lo lắng.


Vâng, vâng.
Lưu Mang nắm chặt tay anh, nhìn Trình Nhu đang trong phòng khách, kích động gọi lớn,
Mẹ, Thần Mặc tỉnh rồi, anh ấy tỉnh rồi!

Trình Nhu là người thông minh, nhìn lướt qua Bùi Vân và Nhan Thần Bắc, rồi đứng dậy dắt Lưu Mang ra ngoài.

Mẹ!
Lưu Mang không muốn rời Nhan Thần Mặc, trông như bị Trình Nhu bắt ra ngoài, ngồi sofa nhìn Trình Nhu với vẻ bất mãn.

Con để bốn người bọn họ tự giải quyết với nhau đi, trong này chẳng còn ai cả, chú Lê, bác Nhan của con đều không ở đây. Hai người chúng ta ở lại đó làm gì. Hơn nữa lần này Thần Mặc liều mạng cứu Lê Xuyên, dì Bùi của con sẽ không làm gì cậu ấy đâu.

Càng nhiều người, không gian trong phòng càng ồn ào.
Cô đi ra cửa, nói với Trình Nhu:
Mẹ, mẹ với Nhan…
Cô nuốt nước bọt một lượt, sửa lại,
Mẹ với bố về khách sạn nghỉ ngơi đi. Hôm qua là do con sợ quá thôi, giờ Thần Mặc không sao rồi, hai người lái xe cả đêm như vậy, chắc cũng mệt rồi…

Trình Nhu thở dài một tiếng, thấy Nhan Kiến Hùng và Lê Thiên Minh đi đến cuối hành lang bàn chuyện, bà bất lực mỉm cười,
Đồ ngốc này, chúng ta đều ngủ trong xe rồi. Thấy con không sao, mẹ cũng yên tâm rồi.

Có lẽ là do chuyện chấn thương của Nhan Thần Mặc, cho nên người anh trai ruột như anh ta cũng không thèm chào hỏi Bùi Vân thêm một tiếng nào nữa.

Dì Nhu, Mang Mang, hai người ăn chút gì đi, Thần Mặc để con chăm được rồi.
Nhan Thần Bắc để đồ ăn ở ngoài, cố tình để hai mẹ con họ ở bên nhau.
Bốn mẹ con họ khó khăn lắm mới có thể ở gần nhau đến vậy, nhưng ở vào tình huống thế này thì đúng là mỉa mai.
Lê Xuyên gượng dậy, cắn răng, khó khăn nói:
Lăng Vi,
nhìn Lăng Vi dừng bước,
Em với Kim Hạo Vũ đưa họ đi chơi đi, sau cùng nhau về trường luôn. Đừng lo… không cần nói với ai đâu.

Lăng Vi khẽ nhíu mày, nhìn Lê Xuyên từ chối cô - người vượt ngàn dặm xa xôi tới rồi lại nhìn Lưu Mang đang ở bên cạnh Nhan Thần Mặc, cô nhếch miệng, gật đầu.
Nếu người chủ động đề nghị ở lại cùng với anh là Lưu Mang, thì chắc hẳn là anh sẽ không từ chối. Lăng Vi chán nản cụp mắt lại, bước từng bước rất nhẹ. Lúc đi ra ngoài, cô quay lại nhìn tòa nhà bệnh viện cao vút, khẽ cắn môi, tự hứa chuyện này dù nói thế nào cô cũng sẽ không từ bỏ, cho dù người bên cô là ai thì trong lòng cô chỉ có mình Lê Xuyên thôi.
Trong căn phòng bệnh rộng rãi và sáng sủa, có hai người bệnh, và ba người phụ nữ.
Trình Nhu nhanh chóng đi tới bên cạnh Nhan Thần Mặc, phấn khích như đứa con trai ruột của mình mới tỉnh dậy, ân cần hỏi han anh. Lê Xuyên và Bùi Vân ở đây bỗng biến thành người ngoài.
Nhan Thần Bắc mang chút bánh ngọt anh mới mua ở ngoài về, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Bùi Vân, anh gọi khẽ một tiếng,
Mẹ.

Nhìn thấy bên cạnh Nhan Thần Mặc có thêm một chiếc giường, lại thấy khuôn mặt yếu ớt của Lê Xuyên đang nằm đó cười với cô. Cô liền quay mặt đi, bước tới bên cạnh giường của Nhan Thần Mặc.
Anh vẫn chưa tỉnh, cứ ngủ li bì như thế.

Mang Mang, bác sĩ nói rằng vẫn chưa hết thuốc mê. Một tiếng nữa Thần Mặc sẽ tỉnh.

Lê Thiên Minh sau khi bày tỏ sự cảm kích đối với Nhan Kiến Hùng, nhìn thấy bóng dáng của Lê Xuyên và Nhan Thần Bắc, sắc mặt liền sầm lại. Khuôn mặt của Nhan Thần Bắc với người đang nằm trong phòng giống hệt nhau, nhìn thế này trong lòng thực sự có chút kỳ quặc.

Cha, phòng của Thần Mặc to thật đấy, lát chuyển giường của con qua đó luôn đi. Đợi anh ấy tỉnh lại, con cũng dễ phụ anh ấy hơn.

Lê Xuyên sa sầm mặt mày, nhìn Lê Thiên Minh một cái, có chút xa cách không nói nên lời. Xem ra cha con nhà này đêm qua đã tâm sự rất nhiều. Lưu Mang liếc nhìn Lê Thiên Minh đang do dự, đi vào phòng Nhan Thần Mặc cùng Lê Xuyên.
Nhìn đồng hồ treo trên tường, e là phiên tòa đã bắt đầu rồi.

Ui da…
Nhan Thần Mặc kêu lên một tiếng đau đớn mệt mỏi, muốn đổi tư thế cũng là một chuyện khó khăn.

Mang Mang.

Những cái cờ lê, cây gậy, máu…
Trong mơ cô đã giết người, máu dính đầy tay. Nhan Thần Mặc đang nằm trong vòng tay cô cũng đầy máu. Cô cứ khóc, cứ cầu cứu, nhưng không ai xuất hiện cả.

Mẹ, Thần Mặc đâu?
Cô giật mình tỉnh dậy, mơ màng bước vào phòng ngủ.
Lưu Mang vẫn không yên tâm, nhòm qua cửa sổ nhìn bốn người bọn họ trong phòng ngủ.

Chỉ thấy Bùi Vân ngồi xuống bên cạnh Nhan Thần Mặc, nói rất nhiều với Nhan Thần Mặc, đôi môi đỏ tươi mấp máy liên tục, thỉnh thoảng lại đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên mặt. Thấy Nhan Thần Mặc tỏ vẻ lãnh đạm, bà càng khóc dữ hơn, giống như đang nắm tay cầu xin sự tha thứ của anh.


Tôi mệt rồi, mời bà ra ngoài cho.
Nhan Thần Mặc liếc Bùi Vân một cái, nhìn Nhan Thần Bắc nói,
Anh đưa bà ta ra ngoài đi, em muốn ở một mình.



Anh!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.