• 910

Chương 75: Chuyện đã định rồi


Dưới nhà có bao nhiêu khách như vậy, cửa phòng ngủ thì vẫn đang mở toang. Nếu các vị khách kia đi thăm quan nhà mà lại nhìn thấy hai người bọn h8ọ thì biết giấu mặt vào đâu nữa.

Đôi môi của anh chạm vào cổ cô, đè chặt khiến cô ho nhẹ một tiếng, đau đớn đặt hai tay lên bả vai anh,3 đẩy anh ra cách bản thân một khoảng cách nhất định.

Khụ, đau... anh...
Đôi môi nóng như ngọn lửa được giải phóng, điên cuồng liếm mú9t cô, khiến cô chỉ có thể phát ra những tiếng
ư ư
.
Cô không rõ sao Nhan Thần Mặc lại bỗng nhiên thế này nữa, không phải anh nên ở dướ6i tầng tiếp khách cùng bác Nhan và Nhan Thần Bắc sao, sao lại cứ muốn cưỡng hôn cô bằng được ở chỗ này thế?
Quả nhiên, ngoại trừ Nhan Thần Bắc thì những người phụ nữ kia lại càng có hứng thú với Lê Xuyên hơn. Mà chỉ có một mình Nhan Thần Mặc là bị mấy cô nàng này gạt ra ngoài.

Em thấy chưa, người tốt bụng thì sẽ nhận được kết cục thế này đấy. Bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đem ra làm vật hi sinh cho hôn nhân thương mại thôi.


Bác Nhan sẽ không làm vậy đâu.
Lưu Mang nhìn Nhan Thần Bắc, nói với Nhan Thần Mặc.
Nhan Thần Mặc nhún nhún vai, không thèm để ý chút nào, nói,
Chuyện này thì anh không quyết định được, chỉ cần người đấy không phải là anh thì chẳng có liên quan gì tới anh hết.

Nani!
Nani: Một từ tiếng Nhật, có nghĩa là
cái gì
.
Hôn nhân thương mại?
Cô cũng hiểu được những vị quý phu nhân kia đưa theo con gái mình tới đây chắc chắn không đơn thuần để tham dự buổi tiệc đón Nhan Thần Bắc, chỉ là việc này lại bị Nhan Thần Mặc phơi bày một cách trần trụi như vậy, cô khó tránh khỏi cảm thấy xót xa thay cho những người này. Cô từng nghe nói không ít các cuộc hôn nhân vì lợi ích gia tộc, trên bề mặt thì có vẻ lộng lẫy tuyệt vời, nhưng thực chất chỉ là một cuộc giao dịch máu lạnh mà thôi.
Gì? Lưu Mang không hiểu gì, nhìn Nhan Kiến Hùng.

Thấy hai đứa hợp nhau thế, thôi cứ dứt khoát xác định chuyện tình luôn đi.

Nhìn sự thay đổi bất ngờ của anh, Lưu Mang không biết nên làm gì và không thể hiểu nổi. Bắt nạt cô một trận xong rồi nói đi là đi phải không?

Đứng lại!
Cô lầu bầu, đôi mắt tròn trừng to nhìn anh dừng bước,
Anh nói rõ ràng cho em! Nếu không thì chuyện em với anh chưa xong đâu!

Anh quay người, nở một nụ cười ranh mãnh với cô, hai tay đút trong túi quần, nhướng mày trêu đùa hỏi,
Sao nào, em còn muốn làm thêm lần nữa à?
Anh nâng giọng, nghe hơi nguy hiểm.

Hừ hừ!
Lưu Mang nhíu mày, tức tối giậm chân, hất đầu một cái với anh, gương mặt ngại ngùng đuổi anh ra ngoài,
Mau cút ra ngoài cho em, hừ, cút càng xa càng tốt!

Lưu Mang khẽ co tay lại, mím chặt môi, ngước mắt nhìn gương mặt nặng nề của Nhan Thần Mặc. Cô không muốn phải dính với anh đi lại giữa những người này, nếu không mấy lời bàn tán đó sẽ lại nổi lên lần nữa mất.

Cút!
Nhan Thần Mặc liếc mắt, quét qua cô gái vừa nhận nhầm mình thành Nhan Thần Bắc, thấp giọng bực tức nói một chữ.

Mẹ.
Lưu Mang nhìn thấy Trình Nhu và Nhan Kiến Hùng đi tới phía mình, cô vui vẻ bước tới đón hai người.
Nhan Kiến Hùng nở nụ cười yêu thương với cô, vẫy tay bảo Nhan Thần Mặc mau đi tới chỗ ông. Giọng nói ấm áp nói,
Con có muốn tranh thủ hôm nay có nhiều người tới dự mà giới thiệu Mang Mang luôn không.

Á!

Nhan Thần Mặc!
Lưu Mang đẩy mạnh người đang đè trên người mình ra khiến anh lảo đảo. Khóe mắt liếc thấy hai bóng người vừa xuất hiện rồi biến mất bên ngoài cánh cửa, cô đỏ mặt tía tai, ngượng ngùng nhìn Nhan Thần Mặc đang dựa vào tủ quần áo.
Cái gì cơ! Sao tự nhiên lại lòi ra chuyện đính hôn thế này, mà còn chưa đính hôn đã lập kế hoạch kết hôn rồi là thế nào?

Vâng, cảm ơn bố.
Nhan Thần Mặc thoải mái đồng ý, cũng không thèm xin ý kiến của cô.
Anh nhìn đôi môi bị mình hôn tới đỏ tươi cùng chiếc gáy đầy dấu ấn của mình, tràn đầy cảm giác thành tựu. Anh đứng thẳng người, khóe môi nhếch lên, thấp giọng cười một tiếng,
Được rồi, cứ thế này thì em cũng chẳng cần phải đánh son nữa đâu. Anh ra ngoài đợi em thay quần áo xong thì cùng đi xuống.

Cái gì? Cứ thế này thôi sao?

Anh!
Người kia trừng đôi mắt được trang điểm đậm lên nhìn anh, tức tới nghiến răng,
Anh là Nhan Thần Mặc!
Vừa nhắc tới tên anh, vị tiểu thư kia lại có chút ghét bỏ trừng anh một cái, không vui hừ một tiếng rồi rời đi trong cơn gió lạnh.
Lưu Mang lúc này mới thở ra một hơi, nói,
Xem ra anh không được các tiểu thư nhà giàu yêu thích lắm nhỉ.


Ừm...

Cô mất hết 5sức lực, đặt tay trên vai anh, không phản kháng lại nữa. Nụ hôn của anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, kéo dài giống như cơn mưa phùn, bước chân của cô cũng bị anh đẩy về phía sau, mãi tới khi bị anh mạnh mẽ đè lên giường, cô mới thình lình bừng tỉnh, hai người họ đang làm cái gì thế này!
Nhan Thần Mặc cúi mắt lườm cô một cái, âm thanh bực bội hỏi,
Em có biết nếu anh mà biến thành người tốt như Nhan Thần Bắc thì sẽ có bao nhiêu oanh oanh yến yến bu lại xung quanh không?

Nhìn theo ánh mắt của anh, bên bể phun nước, Nhan Thần Bắc đang tiếp hết ly rượu mừng này tới ly rượu mừng khác của mọi người. Bên người còn bị hơn năm vị tiểu thư nhà giàu vây quanh, đương nhiên Lê Xuyên đi cùng Nhan Thần Bắc cũng không may mắn thoát nạn, chỉ là Lê Xuyên không uống được nhiều rượu, nhấp hai ngụm nhỏ liền bị những cô gái xung quanh hỏi chuyện liên tục.
Bữa tiệc tối nay không phải là tiệc đón gió tẩy trần dành cho Nhan Thần Bắc sao, sao đột nhiên lại trở thành dịp để hai người bọn cô xác nhận quan hệ vậy?

Mang Mang, hai đứa sẽ không trách bác và mẹ con bí mật làm chủ chuyện này chứ?
Nhan Kiến Hùng vui vẻ nhìn Lưu Mang và Nhan Thần Mặc,
Hai người già này cũng chỉ muốn dành tặng hai đứa một kinh hỉ thôi mà. Đợi hai con tốt nghiệp xong là sẽ tổ chức hôn lễ luôn.

Anh cười nhẹ một tiếng, bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại, để lại một mình cô ngồi lặng người trên giường, ôm chiếc váy dài trắng trong tay mà ngẩn ngơ. Cô không sao hiểu nổi phản ứng vừa rồi của Nhan Thần Mặc, bá đạo, hấp tấp, phẫn nộ...
Cô hít sâu một hơi, đành phải cúi đầu cởi cúc áo. Xem ra cô xác định là bị vị đại tổ tông này ăn sạch rồi.
Nhìn cái cổ đầy dấu hôn của mình trong gương, Lưu Mang hốt hoảng tới nỗi tìm loạn lên trong ngăn kéo, lôi một chiếc khăn choàng ra rồi khoác lên vai. Chiếc khăn choàng màu xanh đậm vô cùng hợp với chiếc váy dài trắng vốn theo hơi hướng cổ xưa này, một chiếc cài áo ngọc trai gài trên ngực tạo nên một nét đặc biệt, trông rất giống một cô gái nhỏ duyên dáng yêu kiều thời xưa. Kiểu tóc đuôi ngựa dịu dàng sáng bóng dưới ánh đèn, cô giơ tay lên cởi dây buộc tóc ra, sửa soạn sơ qua, mái tóc dài cùng chiếc khăn choàng vừa vặn che đi những vết hôn kia.
Lưu Mang vừa lòng hít hai hơi, mím mím môi, xác nhận lại không còn vấn đề gì mới bước ra ngoài.
Trong sân vang lên những tiếng
đinh, đinh
khi những ly rượu va vào nhau. Nhan Thần Mặc cầm tay Lưu Mang, không rời đi nửa bước, hai người dường như đã dính thành một đi lại trong đám người. Không ít người nhận nhầm anh thành Nhan Thần Bắc mới về nước, không ngừng đi tới chỗ anh.

Anh Thần Bắc, em nghe nói anh về nước rồi nên cố ý tới đây gặp anh này.
Một cô tiểu thư nhà giàu chuốt lông mi cao vút tươi cười đầy mặt nhìn anh, thấy anh không đáp lời, cô ta liền đánh giá Lưu Mang không tự nhiên đứng bên cạnh anh, nói,
Anh Thần Bắc, cô ta là ai vậy. Bạn gái anh sao? Sao em chưa nghe đến bao giờ vậy?


Ây dô, là công tử nhà Lê luật sư đấy à, tôi có nghe qua rồi. Là sinh viên giỏi của Đại học S đấy...


Hồi trước sao em chưa thấy anh với anh Thần Bắc qua lại bao giờ, hai anh quen nhau thế nào vậy?

Chuyện này kinh hỉ ở đâu thế hả, rõ ràng là kinh hãi mà! Mọi chuyện diễn ra bất ngờ thế này, may mà mình không bị bệnh tim.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.