• 910

Chương 76: Cầu hôn


Gió khuya ngày đông hơi lạnh giá, trái tim vốn đã đông cứng giờ lại bắt đầu nhảy lên mạnh mẽ. Cả cơ thể, từ trong ra ngoài đều toát ra sự kh8ô nóng, khiến hai má cô đỏ hồng.

Điệu nhạc chậm rãi thanh nhã vương vấn giữa những tiếng ly rượu chạm vào nhau, nghe tiếng nói lanh3 lảnh đầy phấn khích truyền tới từ trong loa, Lưu Mang đứng bên người mẹ mình, nhìn về phía ngôi nhà.
Chỉ thấy Nhan Thần Mặc đã đổi9 sang một bộ vest khác lịch sự hơn, trên cổ còn thắt một chiếc nơ đen, đường viền cổ áo bằng sa tanh lóe lên ánh sáng bạc dưới ánh đèn, dán6g người khoác lên bộ quần áo đen càng toát ra khí chất lịch sự tao nhã.
Xem ra Nhan Thần Mặc thật sự không biết gì về việc bất ngờ 5xảy ra tối nay, nếu không anh cũng sẽ không đặc biệt đi thay một bộ đồ khác rồi.
Lưu Mang đứng bên cạnh mẹ, nhìn Nhan Thần Mặc đang đi tới phía mẹ con cô bằng ánh mắt kì lạ, có chút bất ngờ. Anh đúng là thế nào cũng gọi được.
Chỉ nghe thấy Trình Nhu cười hai tiếng, vui vẻ nhìn về phía Nhan Thần Mặc.
Anh vẫn là anh, mà cô, thì sớm đã không còn là một Lưu Mang có thể cười hi hi với anh của trước đây nữa rồi. Giữa bọn họ có thêm một Nhan Thần Mặc, có thêm một Bùi Vân. Mà cô cũng chỉ có thể dần dần xa cách với người bạn thanh mai trúc mã này, trừ phi Bùi Vân có thể tiếp nhận hai người con trai của Nhan gia này, hoặc là Nhan Thần Mặc có thể bỏ đi khúc mắc của bản thân với Lê Xuyên. Mà trước mắt, cả hai chuyện này về cơ bản là đều không có khả năng xảy ra.
Cô từng nghĩ sẽ lấy Lê Xuyên để làm điều kiện đồng ý lời cầu hôn của Nhan Thần Mặc, nhưng điều đó lại quá tàn nhẫn rồi. Dù sao thì anh cũng thật lòng yêu cô, mà cô cũng quan tâm tới hai người anh em này. Một người là người yêu, một người là bạn tốt, cô đều không muốn mất đi bất cứ người nào hết.
Không biết tại sao, vừa nghe thấy âm thanh của Lê Xuyên, cô lại cảm thấy có chút không tự nhiên. Bối rối, bất an, áy náy...
Đôi môi đỏ giương lên, chỉ có thể dùng một nụ cười khổ coi như lời cảm ơn. Chỉ trong một học kì ngắn ngủi này, thậm chí chỉ trong một tháng ngắn ngủi, mà giữa cô và anh Lê Xuyên, từ việc không có chuyện gì là không thể nói, trở thành im lặng không nói một lời.

Ừm?
Lưu Mang nhìn khuôn mặt chân thành nhìn cô của Nhan Thần Mặc, ngón trỏ để dọc theo hai chân khẽ cử động, do dự một lúc, trả lời,
Em đồng ý.

Giọng nói rất nhỏ, chỉ đủ để anh nghe thấy. Cô nâng bàn tay trái của mình lên, ngón tay được anh đeo chiếc nhẫn vào trong tiếng vỗ tay của mọi người. Nhan Thần Mặc lúc này mới đứng dậy, nụ cười trên mặt cuối cùng cũng được thả lỏng hơn một chút.

Tới đây.

Giây phút ấy, giọng nói của anh như mang theo một sức hút kì lạ khiến cô bị hấp dẫn, cảm nhận được mẹ đang đẩy đẩy lưng mình, Lưu Mang mới tỉnh lại, chầm chậm bước tới.

...

Xung quanh im ắng, chỉ có tiếng gió xào xạc thổi qua những nhánh cây.
Chỉ có Nhan Thần Bắc và Lê Xuyên đứng cách đó không xa là không mở miệng nói một lời, cả hai đều yên lặng đứng nhìn họ.

Nhân buổi tiệc tối nay, tôi muốn cầu hôn cô gái đang đứng bên cạnh mình.
Anh rút chiếc nhẫn trong túi quần ra, chiếc nhẫn kim cương 2.1 cara lấp lánh dưới ánh đèn, Lưu Mang nhìn mà cảm thấy hơi choáng váng.

Chúc mừng ông, chúc mừng ông.
Khách khứa vây quanh Nhan Kiến Hùng nói lời chúc mừng.

Ông có con dâu sớm thật đấy, xem ra đứa thứ ba nhà tôi cũng phải cố gắng thêm rồi.


Mang Mang!

Lê Xuyên đứng giữa đám đông, vội vàng gọi to, vừa bước lên phía trước một bước đã bị Nhan Thần Bắc kéo lại. Lông mày anh nhíu chặt, giống như bản thân vừa mất đi một thứ quý giá, đứng yên ở đó hồi lâu, đôi môi mở ra rồi lại đóng lại, miễn cưỡng nở nụ cười, mất hết sức lực, nói,
Chúc mừng em.

Tiếng cười nói vui mừng hòa lẫn với những tiếng vang đinh đinh đang đang, tiếng nhạc du dương vẫn tiếp tục cho đến khi các vị khách rời khỏi, trong sân chỉ còn lại người trong nhà.

Mẹ!
Cách xưng hô nghe tự nhiên, hài hòa, nhưng không phải được thốt ra từ miệng cô.
Lưu Mang ngây ngốc nhìn Nhan Thần Mặc đang quỳ gối trên bậc đá lạnh băng, đôi môi khẽ hé, im lặng không phát ra tiếng.

Mang Mang.
Trình Nhu thấp giọng gọi cô.
Lưu Mang nhìn xuống phía dưới, ánh mắt vô tình rơi trên người Lê Xuyên đang bước tới chỗ mình. Gương mặt anh trắng bệch, giống như vừa bị sơn một lớp sơn trắng lên trên.

Mang Mang,
Giọng nói dịu dàng thâm tình lại vang lên lần nữa,
Em có đồng ý gả cho anh không?

Tiếng chạm ly cùng những tiếng cười nói dần ngừng lại, Nhan Thần Bắc, vốn là nhân vật chính của tối nay, giờ lại chìm vào trong đám đông, mà người mang gương mặt giống anh ta y như đúc đang trên bục cao kia, giờ phút này đã trở thành tiêu điểm, dường như giọng khách át giọng chủ.
Đôi giày cao gót màu trắng bước lên bậc thang, đặt tay vào bàn tay trắng nõn thanh mảnh đang duỗi về phía mình, cô ngước mắt lên, nhìn Nhan Thần Mặc của giây phút này, bỗng cảm thấy có suy nghĩ sai lầm. Rằng nếu so với Nhan Thần Bắc hoặc Lê Xuyên, thì Nhan Thần Mặc còn lịch thiệp hơn. Đôi mắt sâu sắc của anh tràn đầy tình cảm, lóe lên chút gợn sóng, đến cả nụ cười thường ngày nhìn như đang bắt nạt người khác giờ đây cũng trở nên quyến rũ. Đúng là cái tên yêu nghiệt!

Thưa các quý vị khách quý, thưa các chú các bác. Tôi xin được gửi tới tất cả các quý vị một lời chào trân trọng nhất!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người Nhan Thần Mặc,
Tối hôm nay là buổi tiệc đón gió tẩy trần mừng anh trai tôi về nước, tôi muốn nhân cơ hội này để giới thiệu với các vị một người.
Nói tới đây, anh nhìn thẳng vào cô gái mặc váy dài trắng, khoác chiếc khăn choàng màu xanh trên vai đang đứng giữa mọi người,
Mang Mang.
Giọng nói chậm rãi mang theo sự thu hút.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn tới hai mẹ con đang đứng cùng với Nhan Kiến Hùng, có mấy vị khách nhỏ giọng bàn tán. Trong công ty có mấy người quen biết Lưu Mang, đương nhiên cũng hiểu được lý do Nhan Thần Mặc đứng lên phát biểu lần này.
Đứng trên bục, cô không dám nhìn xuống khách mời đứng phía dưới, cảm thấy những ánh mắt đó đều đang đổ dồn tới đánh giá, thăm dò cô.

Tôi muốn giới thiệu với quý vị cô gái đang đứng bên cạnh tôi đây.
Nhan Thần Mặc nhìn Lưu Mang một cái, quay người nhìn sang Lê Xuyên đứng bên cạnh Nhan Thần Bắc, nhướng mày cười,
Bạn gái của tôi, Mang Mang.

Giọng nói của anh khi gọi tên cô vô cùng dịu dàng, giống như là bản năng vậy.
Tiếng bàn luận bên dưới ngày càng nhiều, chắc chắn là đang thảo luận xem người mà Nhan Thần Mặc nhìn trúng là vị thiên kim tiểu thư của công ty nào, gia thế ra sao, và những vấn đề giống như vậy.
Mọi thứ xảy ra quá bất ngờ, cô còn chưa kịp chuẩn bị chút nào. Anh vẫn lên giọng phách lối như vậy, quỳ một gối xuống trước mặt tất cả mọi người, đây không phải là cảnh tượng cầu hôn mà cô muốn. Cô thích một không gian riêng tư, một nơi mà chỉ thuộc về sự lãng mạn của hai người bọn họ thôi.

Mang Mang, em có đồng ý gả cho anh không?


Cũng không còn sớm nữa, để con bảo mẹ Trần dọn dẹp một phòng, mẹ ở lại một tối đi.
Nhan Thần Mặc nói.


Chuyện này...
Trình Nhu có chút chần chừ. Từ trước tới nay, bà chưa bao giờ ở lại nhà người khác ngủ nhờ cả, mười mấy năm nay bà bớt ăn bớt tiêu, tiết kiệm tiền chỉ để trả tiền thuê nhà, cho dù lúc đầu vào ở căn nhà cũ nát kia cũng không muốn nhận lời ngủ lại nhà Bùi Vân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.