• 910

Chương 94: Tên khốn nạn sàm sỡ em!


Lúc mẹ Trần xoa nhẹ bên má của Nhan Thần Mặc, anh còn phát ra mấy tiếng
ui da suỵt suỵt
kêu đau, nhìn có chút giống mấy 8đứa bé được nuông chiều hết mức không chịu được chút đau đớn nào.


Rốt cục là có chuyện gì thế này! Sao đi có một3 chuyến tới thành phố T thôi mà con đã thành ra cái dạng này rồi.

Lưu Mang cố ý ra vẻ bị dọa hết hồn nhìn anh, gật gật đầu.

Vậy em có còn thích anh không?

Sắc mặt của anh vẫn nặng nề như cũ, chỉ là không có vẻ cau mày quắc mắt như Thiên Lôi, hình như cơn giận của anh đã tiêu hơn một nửa rồi.
Lưu Mang thử hỏi dò:
Anh vẫn còn tức vì chuyện dì Bùi à?


Vậy thì em không thèm kết hôn với anh nữa!
Lưu Mang chân thành thề thốt. Không kết hôn thì không cần phải làm mấy cái việc đáng xấu hổ này nữa rồi.

Không kết hôn với anh sao?
Nhan Thần Mặc híp mắt, tỏa ra một luồng khí nguy hiểm, đè thấp giọng,
Em nói thử một lần nữa anh xem nào!


Bây giờ em cứ thử chạy đi xem nào?
Nhan Thần Mặc mạnh mẽ ấn cô xuống giường, chiếc mũi dụi sát, lại thổi hơi lên mặt cô, khiến mặt cô biến thành màu đỏ rực.
Trái tim cô đập thình thịch điên cuồng, Nhan Thần Mặc nở một nụ cười tà ác, để tay lên ngực cô, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của người bên dưới.
Tiếng mẹ Trần khiến Nhan Kiến Hùng cũng đi ra 9từ phòng sách.
Nhan Kiến Hùng mặc một bộ quần áo ở nhà, trông không có chút khí thế nào của một ông chủ lớn hết. 6Nhìn thấy Nhan Thần Mặc ngồi trên ghế sô pha, tay vẫn cầm một túi nước đá áp lên mặt, trong lòng ông bỗng cảm thấy chút k5hông đành cùng phiền muộn, hỏi,
Con trai, con làm sao thế này.

Nhan Thần Mặc nắm tay, hung dữ vung lên với Nhan Thần Bắc. Nhan Thần Bắc lại càng không thèm để ý tới bộ dạng thảm thương của em trai lúc này nữa.

Mang Mang, con qua đây kể chuyện gì đã xảy ra cho bác biết xem nào.

Nhan Thần Mặc khoanh tay trước ngực, nhướng mày, đắc ý nói,
Không, chỉ sợ bà ta mới là người bị tức chết đấy.
Nhan Thần Mặc nói đoạn, liền kéo cô vào phòng, đóng cửa lại,
Em vào đi rồi nói tiếp.

Nhìn nụ cười vui sướng khi người khác gặp nạn của Nhan Thần Mặc, Lưu Mang phảng phất cảm thấy anh giống như một đứa trẻ nghịch ngợm vậy. Cô cũng thích cách đối phó với người khác như vậy, nhưng phải xem xem đối tượng là ai mới được.

Em...


Có tin là anh hành quyết em luôn không hả!

Thấy Lưu Mang giữ hai tay ôm khư khư bảo vệ trước ngực, Nhan Thần Mặc khẽ cười khúc khích một tiếng, giống như đã quên luôn chuyện mình cãi nhau với Bùi Vân luôn rồi.

Có giỏi thì em cứ ôm cho tới khi kết hôn luôn đi.


Nhan Thần Mặc, anh để tay chỗ nào thế hả!
Lưu Mang trách móc.
Nhưng anh cũng không buông tay ra, ngược lại còn sờ soạng xuống phía dưới, tiếc nuối nói:
Ít thịt quá đi mất, có cho em thêm một miếng đệm ngực chắc cũng không giữ nổi chiếc váy cưới mất, em phải ăn cho béo lên chút nữa mới được.

Hơ hơ. Lời thoại thế này không phải là để cho những cô bạn gái thiếu cảm giác an toàn hỏi bạn trai mình thôi sao, sao đến lượt hai người bọn họ lại bị đổi ngược lại thế này.
Lưu Mang cố nén cười, lắc đầu,
Em còn phải xem biểu hiện của anh đã.


Ấy!

Anh rướn đầu tới gần, mái tóc ngắn cũn của anh chọc vào hõm vai khiến cô hơi ngứa. Tay chân Lưu Mang đồng thời sử dụng, chỉ là chiếc giường này mềm mại như bông, khiến cô cảm thấy như đang rơi vào một vũng bùn vậy.
Nhan Kiến Hùng là một người cha hiền từ, rất ít khi thật sự so đo với con mình những chuyện này. Một mình ông vừa đóng vai trò là một người mẹ, lại vừa là một người cha, tính cách trong nhà cũng dịu dàng hiền lành, cũng không có chút biện pháp nào với Nhan Thần Mặc hết.
Cửa phòng anh vẫn chưa đóng lại hẳn mà để nửa mở. Lưu Mang hơi rướn cổ, nhìn anh đang ngồi bên bàn sách, đột nhiên lại thấy anh thình lình nhìn về phía cửa, cô liền chột dạ mà rụt cổ lại.
Cô bị anh nhấn ngồi xuống giường, cánh tay mạnh mẽ khỏe khoắn khoác trên vai cô.
Nhan Thần Mặc khom người nhìn đôi mắt tròn của cô, nói:
Dáng vẻ hôm nay của anh dọa em rồi à?

Nhan Thần Bắc đã thay quần áo xong, đi xuống tầng, khẽ cười một tiếng,
Bố, bố đừng quan tâm đến nó. Cho đáng đời nó đi!

Nhan Thần Bắc là người rất ít khi nói như vậy, Nhan Kiến Hùng khó hiểu nhìn về phía con trai lớn nhà mình.

Bố cứ để Thần Mặc tự nói.
Nhan Thần Bắc nằm dài trên sô pha, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bộ dạng giả vờ đáng thương của em trai, Nhan Thần Mặc như thế này đúng là khiến người khác cảm thấy có chút buồn cười.
Thấy Nhan Thần Mặc chối bay chối biến lỗi của mình, Nhan Thần Bắc nhướng mày, nói:
Sự ngang ngược trước đây của em đi đâu hết rồi hả? Có dám nói lại với bố một lần nữa những điều mà em nói với mẹ không?

Chỉ là cô không giỏi nói dối cho lắm, biết Nhan Thần Mặc để ý tới mình, cô đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi, trong lòng ngọt ngào không chịu được, không nén được nữa mà cười ra tiếng.

Biểu hiện tốt thì em vẫn sẽ thích anh như vậy, còn nếu anh mà hung dữ với em thì em sẽ chạy mất đấy.


Lần này con cũng bị nó liên lụy cùng luôn rồi.
Nhan Thần Bắc mới chỉ thay quần áo mới, cũng chưa sấy khô tóc.

Rốt cục thì có chuyện gì xảy ra vậy hả?

Lưu Mang kể hết một lượt những gì mà mình biết ra, còn về việc tại sao Nhan Thần Mặc lại bị đánh, anh đã nói những gì, thì cô thật sự không rõ cho lắm. Cô chỉ biết rằng Bùi Vân không thích cô cùng Nhan Thần Mặc tới với nhau chút nào.
Nhan Kiến Hùng cũng bất lực với thái độ của con trai mình, lúc đầu ông còn giấu giếm hai đứa con trai về chuyện của Bùi Vân, lại càng không muốn để hai đứa sinh ra chút ác cảm nào với mẹ mình. Cho dù coi người mẹ này đã chết rồi đi chăng nữa thì cũng còn tốt hơn là việc trở mặt với nhau thế này. Ít nhất thì cũng có thể để lại cho hai đứa một chút kí ức tốt đẹp.

Thôi được rồi, Thần Mặc, con cũng đừng trách mẹ con. Đều là khối thịt trên người mình cả, bà ấy cũng có chỗ khó khăn của mình, con phải hiểu cho mẹ mình.

Nhan Thần Mặc vứt túi nước đá xuống
đùng
một tiếng, không kiên nhẫn nhìn Nhan Kiến Hùng.
Cũng chỉ vì bố thông cảm cho bà ta như vậy, Bùi Vân mới có thể hưởng thụ cuộc sống của một bà phu nhân họ Lê mà không có chút lo lắng về sau này chút nào. Muốn con quên đi những ngày tháng chật vật đấy sao, đừng có mơ.


Em thích nhìn trộm hả?
Nhan Thần Mặc đứng dậy, chậm rãi bước về phía cô, mở cửa ra, thân hình thon dài dựa vào cửa, nhìn xuống Lưu Mang đang tựa trên tường, ngước mắt lên, chớp chớp nhìn mình.

Ai nhìn trộm anh chứ, là do anh không đóng cửa mà.
Lưu Mang lẩm bẩm, cười cười với anh.

Khốn nạn!
Lưu Mang cũng không hét to từ
lưu manh
nữa, mỗi lần cô nói từ đấy, Nhan Thần Mặc đều có thể liên kết từ này với tên cô vào cùng một chỗ.
Cô càng vùng vẫy, anh càng vui thích. Anh thích nhìn bộ dạng khẩn trương tới mức nhe nanh múa vuốt của cô, nhìn đáng yêu vô cùng.
Từ khi mới chỉ là một đứa trẻ năm, sáu tuổi, anh cùng Nhan Thần Bắc đã đứng ở một góc công trường nhìn cha mình vác gạch, xách nước bùn. Đến lúc anh bảy tuổi, cha anh khó khăn lắm mới khiến công việc khởi sắc hơn một chút, liền đưa hai người bọn anh tới học ở một trường tư nhân nổi tiếng, hai anh em bọn họ lại bị đám trẻ con nhà giàu ở trường cười nhạo, rằng con không mẹ như nòng nọc đứt đuôi, mà bà ta thì lại vẫn cứ làm một phu nhân nhà giàu chải chuốt xinh đẹp.

Thần Mặc!
Lưu Mang thấy anh vung tay, sải bước đi lên tầng liền gấp gáp đuổi theo,
Bác Nhan, bác đừng chấp anh ấy. Thần Mặc anh ấy hôm nay tâm trạng không được tốt cho lắm, cháu xin lỗi.


Thần Mặc, em ra đây. Anh có chuyện cần nói với em.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.