• 910

Chương 95: Em muốn cãi nhau với anh



Tiệc đính hôn của em bà ta muốn đến thì đến, dù sao thì cũng chẳng có mấy ai biết việc bà Lê sẽ đến cả. Em đành coi như mẹ ruột của mìn8h đã mất rồi vậy. Cứ vậy đi!



Thần Mặc!
Nhan Thần Bắc khuyên bảo em trai hết nước hết cái, vẫn kiên trì mong rằng chỉ cần hai3 anh em họ tôn trọng bà, tha thứ cho bà, rồi sẽ có một ngày Bùi Vân thay đổi thái độ với bọn họ thôi.
Tính cách của cô dễ xúc động, Nhan Thần Mặc cũng là một tên cứng đầu. Nếu hai người bọn cô thật sự có bất đồng quan điểm về chuyện gì đó thì phải làm sao. Không lẽ sẽ như Giang Nghiên Kỳ nói - ly hôn sao?
Vừa nghĩ tới kết hôn, cô đã lo lắng về việc ly hôn luôn rồi. Mẹ cùng cha cô cũng bởi vì cãi nhau không ngừng nên mới quyết định ly hôn. Cô thì không muốn bản thân cũng bước vào con đường của cha mẹ mình đâu.
Cô rút chân về định chuồn đi, lại bị Nhan Thần Mặc bước một bước lên phía trước kéo lại vào phòng.
Nhìn Nhan Thần Mặc đang híp mắt đánh giá mình, Lưu Mang căng thẳng nắm chặt lấy điện thoại.
Lưu Mang vội vàng trả lời Giang Nghiên Kỳ:
Không nói chuyện với cậu nữa, tớ đi thử xem thế nào rồi nói tiếp.

Về việc thử cái gì, thử thế nào, thì cô cũng chưa rõ lắm. Cứ lấy mấy lý do vô lý ra để quậy cho Nhan Thần Mặc phát cáu không phải là được rồi sao. Huống chi bây giờ cô còn đang ở Nhan gia, có bác Nhan và Nhan Thần Bắc ở nhà, nếu như cãi nhau thua rồi thì còn có hai vị trợ thủ này. Để đến lúc kết hôn rồi mới đóng cửa cãi nhau, lỡ mà xảy ra bạo lực gia đình thì đúng là gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa. Thế mới đúng là bị dồn nén khổ sở!

Em vội thế cơ à?
Nhan Thần Mặc gửi lại một icon cười xấu xa, hỏi,
Em có muốn mời ai không?


Em không.


Chắc là không nhỉ, có bao nhiêu người chỉ quen nhau có một ngày đã hẹn hò, hẹn hò một tháng đã kết hôn rồi mà. Chúng mình quen nhau ít nhất cũng đã một học kỳ rồi.
Lưu Mang trả lời như thôi miên,
Vả lại bọn mình cũng đã về gặp bố mẹ hai bên cả rồi.

Ngoại trừ Nhan Thần Mặc thì Lưu Mang chưa từng yêu ai khác trước đây, cho nên cô có thể được coi là một đứa ngốc trong mấy chuyện này. Cô chỉ biết rằng nếu có thể gả cho bạn trai mối tình đầu của mình chính là một sự may mắn. Huống hồ đối phương lại còn yêu mình tới vậy nữa chứ.
Đến khi giở lịch học của trường ra, Lưu Mang mới phát hiện ra mình sẽ bắt đầu đi học lại vào ngày mười sáu tháng giêng, cũng chính là ba ngày sau khi đính hôn.

Khách mời đến tiệc đính hôn có những ai vậy anh?
Lưu Mang gửi wechat hỏi Nhan Thần Mặc.

Ôi trời, vậy thì hai người các cậu không hợp để kết hôn đâu. Nghe nói những đôi ít khi cãi nhau thì không nên kết hôn với nhau, vì nếu cãi nhau tới mức không giải quyết được thật mà hai bên đều không thể ‘hold’ nổi bản thân, thì chỉ có chạy đi ly hôn luôn thôi đó!

Có lý! Lưu Mang đã từng tra trên Baidu những vấn đề cần chú ý khi kết hôn, đúng thật là cũng có một dòng nói y như vậy, người ta lại còn giải thích rõ là có lý nữa chứ.
Lưu Mang nhanh nhẹn mặc lại áo ngủ bông, lao về phía phòng Nhan Thần Mặc.

Oành!
Vừa đạp cửa xông vào phòng, câu đầu tiên cô nói lại là:

Mang Mang sao thế con? Thần Mặc lại bắt nạt con hả?
Nhan Kiến Hùng thấy hai người trẻ tuổi giằng co với nhau, đứng dậy đi tới bên cạnh Lưu Mang,
Nếu mà thằng nhóc này mà khiến con tủi thân, con cứ nói với bác là được.


Không, không phải đâu ạ, bác Nhan. Con không có muốn cãi nhau đâu mà!
Lưu Mang thanh minh, nhưng lại không biết nên giải thích với Nhan Kiến Hùng gì hết. Cô sao có thể nói với người cách mình cả một thế hệ về mấy câu chữ người ta nói trên mạng chứ.

Hai các cậu từng cãi nhau chưa?


Chưa.
Lưu Mang trả lời.

Em thấy cái tên Nhan Thần Bắc kia nói thế nào.
Nhan Thần Mặc trưng cầu ý kiến của Lưu Mang.
Lưu Mang cũng chỉ cười cười, ra vẻ thanh quan khó đoán việc nhà,
Em cũng không rõ nữa. Chuyện của bố em em còn chưa giải quyết được đây.
Cô buồn bực thở dài, nhưng lại cũng vô cùng kiên định nói,
Cho dù anh có làm thế nào đi chăng nữa, thì em cũng đều sẽ đứng bên cạnh anh, như vậy không phải được rồi sao.

Nhìn gương mặt sững sờ cứng ngắc của hai cha con, Lưu Mang lại hít vào một hơi, chỉ cảm thấy mất mặt muốn chết. Hai hàng lông mày nhíu lại, lặng lẽ sợ hãi rụt người trở lại.
Có nghĩ thế nào thì cô cũng không hiểu nổi tại sao Nhan Kiến Hùng, người rất ít khi bước vào phòng Nhan Thần Mặc, lại có mặt trong phòng của anh lúc này, lại còn bị ông nhìn thấy một màn này nữa chứ, mất mặt thế nào mà lại đi mất mặt đúng ở nhà chồng thế này!
Phu xướng phụ tùy (夫唱妇随): Người chồng đề xướng việc gì, người vợ cũng ủng hộ và làm theo, ý chỉ sự thuận hòa trong gia đình.

Phu xướng phụ tùy?! Ai phu xướng phụ tùy với anh hả!
Lưu Mang thở phì phì trợn trắng mắt với anh, miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo cãi lại mấy câu, vội vã lao ra khỏi phòng ngủ của anh. Cô không muốn biến thành một đĩa thức ăn kiểu Trung của Nhan Thần Mặc sớm như vậy đâu.

Thôi được rồi, nếu anh c9òn nói với em về chuyện của Lê gia, vậy anh cứ mau chóng mà trở về Mỹ đi.
Nhan Thần Mặc quay phắt đầu đi, không muốn lãng phí nước bọt6 với Nhan Thần Bắc về chuyện của Bùi Vân nữa. Chỉ cần mỗi việc bà ta không công nhận Mang Mang thôi, anh đã cảm thấy bản thân không cần5 phải nhận người mẹ này nữa rồi. Một người chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người mẹ như vậy, dựa vào cái gì mà chỉ tay năm ngón với chuyện cưới xin của anh, lại càng không có tư cách xuất hiện ở hôn lễ của anh.
Nhan Thần Bắc cũng cảm thấy bối rối, nhìn Lưu Mang một cái, không còn cách nào đành phải rời đi. Anh ta mong là khi đến ngày bản thân kết hôn thật, Bùi Vân có thể đến tham gia, bà lấy thân phận là mẹ chú rể để tham gia, hoặc không thì lấy thân phận là khách tới dự cũng được. Chỉ là những lời này với anh ta mà nói thì vẫn còn quá sớm. Cứ nhìn tình huống của Nhan Thần Mặc hiện giờ, anh ta thật sự lo lắng, không biết từ nay về sau mình nên qua lại với Bùi Vân thế nào. Nhan Thần Bắc khó khăn lắm mới khiến Bùi Vân không còn bài xích mình nữa, mà hôm nay lại bị Nhan Thần Mặc làm xáo trộn lên cả, xem ra bản thân anh ta lại phải bắt đầu lại từ đầu thôi.

Ừm.
Cô không quen biết gì những người đó hết, người nào muốn đến thì cứ đến đi vậy. Nhưng đến khi nhận được wechat của Giang Nghiên Kỳ, cô mới chợt nhớ ra, hóa ra bản thân vẫn còn cô bạn thân này đấy.
Hai người bọn cô từ lúc bắt đầu đợt nghỉ đông này cũng chưa liên lạc với nhau, làm cô suýt nữa thì quên luôn cô bạn này rồi.
Thanh quan khó đoán việc nhà (清官难断家务事): Ý nói Quan lại có công bằng đến đâu cùng không thể phán xét đúng sai các tranh chấp trong nhà được.

Ừ, phu xướng phụ tùy. Về điểm này thì em làm khá lắm.

Chiếc điện thoại rung lên phát ra ánh sáng chói mắt, Nhan Thần Mặc tách năm ngón tay của cô ra, đọc đoạn tin nhắn của cô cùng với Giang Nghiên Kỳ, cười nhẹ một tiếng, hỏi:
Được rồi, em muốn cãi nhau với anh về cái gì nào?


Ờ... Ừm...
Lưu Mang mãi cũng không đáp lại được, ấp a ấp úng, vô tội nhìn Nhan Thần Mặc đang cong môi trêu chọc mình.
Giang Nghiên Kỳ vừa nghe Lưu Mang nói sẽ đính hôn vào tháng giêng này thì vô cùng kinh ngạc, lập tức hỏi về đối tượng kết hôn của bạn mình, giống như vừa có được một tin giật gân vậy. Tuy cô nàng biết chuyện Lưu Mang và Nhan Thần Mặc hẹn hò với nhau, nhưng lại chưa từng nghĩ hai người này sẽ phát triển nhanh tới vậy.

Cậu nói xem, hai người cậu thế này có được coi là kết hôn chớp nhoáng không chứ.
Giang Nghiên Kỳ hỏi.

Nhan Thần Mặc! Em muốn cãi nhau với anh!

Hai cha con ngồi trong phòng đồng thời quay ra nhìn gương mặt thở phì phò giả vờ hung dữ của Lưu Mang.
Nếu là trước đây, cô sẽ hi vọng có thể mời tất cả họ hàng thân thích tới dự, nhưng hiện giờ thì cô chỉ muốn khiêm tốn một chút. Cô biết rõ bộ mặt thật của họ, những kẻ dệt hoa trên gấm thì nhiều vô kể, mà lại chỉ có một, hai người là sẵn sàng giúp đỡ khi thấy người gặp nạn mà thôi.

Được rồi. Những việc đó mẹ Trần đang xử lý rồi. Họ hàng thân thích của chúng ta ít thì em cũng biết đó, nếu có mời thì cũng chỉ mời các thành viên hội đồng quản trị trong công ty cùng với mấy vị khách quan trọng thôi.


Con không có ngủ được, lại hơi chán nên tới tìm Nhan Thần Mặc đùa chút thôi ạ.
Cô nói xong liền cười lộ ra hai chiếc răng khểnh, vô cùng ngoan ngoãn với hai người, cướp lại chiếc điện thoại trong tay Nhan Thần Mặc, sợ hãi chạy về phòng, khóa cửa lại, điên cuồng than thở với Giang Nghiên Kỳ.


Cậu bị ngốc hả, cãi nhau đâu phải là thứ cậu có thể tạo ra được. Đương nhiên là thuận theo tự nhiên mà cãi nhau rồi. Đúng là, tớ chưa từng thấy ai ngốc như cậu luôn đó!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.