Chương 203: Có Dám Nói Thật Lòng Với Tôi Không
-
1001 Đêm Tân Hôn
- Thiên Nam Hy
- 1511 chữ
- 2020-05-09 12:48:46
Số từ: 1502
Nguồn: Facebook Tiểu Thuyết Hoa Hồng
Thế thì, nếu như không chê thì chúng ta ăn chung một bát được không? Dù sao bát canh này rất to.
Tôi chớp mắt cười nói.
......
Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nhìn tôi, gật gật đầu,
Được, tôi không chê.
Tôi và Lạc Mộ Thâm cùng ăn bát canh tê cay này, anh ăn một cọng rau, tôi ăn một miếng nấm hương, hai người anh tranh tôi cướp giống như không ăn nhanh thì không còn gì mà ăn vậy.
Cuối cùng, vậy mà hai người lại cùng ăn một sợi mỳ, đều nhai vào trong mồm, cuối cùng, mồm hai người chúng tôi gần như sát vào nhau, chỉ vì một sợi mỳ.
Nếu như có người chụp dáng vẻ chúng tôi bây giờ, nhất định sẽ rất buồn cười.
Cô đúng là đồ tham ăn, đến một sợi mỳ cũng tranh với tôi, thật là keo kiệt, ki bo.
Lạc Mộ Thâm dùng đũa dứt sợi mỳ đó đứt, nhẹ nhàng nói.
Tôi còn cảm thấy anh Đại Thâm không hào phóng ấy! Anh không phải cũng đang tranh với tôi sao?
Tôi bĩu môi nói.
Lạc Mộ Thâm có thói quen gập ngón trỏ lại, day nhẹ vào sống mũi tôi, tôi lè lưỡi tinh nghịch trêu lại anh ta.
Tôi thật sự thích những động tác của anh ta.
Mỗi lần anh ta gõ day vào sống mũi tôi, tôi cảm thấy mình giống như một công chúa nhỏ được anh ta cưng chiều, được anh ta bảo vệ vậy.
Anh Đại Thâm......chúng ta uống chút bia đi.
Tôi vừa ăn xiên thịt nướng thơm ngon, vừa nói với Lạc Mộ Thâm.
Tôi còn lái xe nữa.
Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
Có thể thuê lái xe, nếu không, chúng ta ngồi taxi cũng được.
Tôi cười nói.
Được thôi.
Lạc Mộ Thâm nghĩ một lát, nhẹ nhàng trả lời.
Tôi lập tức bảo nhân viên phục vụ mang đến mấy chai bia, mở nắp rồi đặt trước mặt Lạc Mộ Thâm một chai.
Tôi nghiêng nhẹ đầu:
Anh Đại Thâm, chơi trò chơi đi, chỉ uống không thôi thật không thú vị.
Được, chơi trò gì?
Lạc Mộ Thâm uống một ngụm bia, bình thản nói.
ưhm, chúng ta chơi trò mạo hiểm nói thật lòng có được không?
Tôi chớp mắt cười nói.
Tôi thật sự rất muốn lợi dụng trò chơi này để xem Lạc Mộ Thâm có thật sự thích tôi không.
Tôi giống như bị dồn chết vào ngõ hẻm, rất khó chịu rất cố chấp, đương nhiên cũng rất đáng cười.
Tôi không biết tôi yêu thầm Lạc Mộ Thâm có phải khiến nhiều người cười tôi không, khiến người khác cảm thấy tôi mơ mộng viển vông,.
Đáng cười phải không, tôi lúc đó chính là đáng cười như thế.
Mạo hiểm nói lời thật lòng?
Đôi mắt sáng của Lạc Mộ Thâm nhìn tôi hỏi.
Đúng thế, anh có chơi không? Chúng ta oẳn tù tì, ai thua thì phải uống một ngụm bia, sau đó trả lời một câu hỏi của đối phương, nhất định phải nói thật lòng đó.
Tôi nói.
Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nhìn tôi.
Anh Đại Thâm, anh có dám hay không? Nếu như anh thua, anh nhất định phải nói cho tôi một vài lời thật lòng, tôi hỏi anh cái gì, anh phải nói cho tôi cái đấy.
Tôi khiêu khích nói.
Chẳng có gì là tôi không dám.
Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
Được, quân tử nhất ngôn.
Tôi không kìm được tự cười thầm trong lòng, hì hì, Lạc Mộ Thâm, anh trúng kế của tôi rồi.
Tôi nhất định phải lợi dụng cơ hội hiếm có này mà thăm dò xem rốt cuộc Lạc Mộ Thâm rốt cuộc có thích tôi hay không, nếu như thật sự thích, tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhưng nếu như không thích.....
Tim tôi run rẩy, thật ra, tôi thật sự rất lo lắng anh ta sẽ nói không thích tôi.
Như thế, tôi thật sự sẽ đau lòng chết mất.
Nhưng tôi vẫn luôn tự tin, tôi tin rằng anh ta thích tôi, dựa vào việc anh ta cưng chiều tôi như thế, thương tôi như thế, thử hỏi một người đàn ông tốt với một người phụ nữ như thế, không phải thích thì là gì?
Tôi còn lâu mới tin đàn ông thật sự coi một người con gái không cùng huyết thống mà thương yêu như em gái của mình.
Cái gì mà em gái chứ, gạt ai chứ đừng gạt tôi.
Người đàn ông có dục vọng mãnh liệt với phụ nữ như Lạc Mộ Thâm, anh ta chẳng nhẽ định làm từ thiện với tôi sao?
Tôi còn lâu mới tin.
Hơn nữa, Tần Á Á cũng nói anh ta thích tôi, còn thường xuyên gọi tên của tôi, đó chẳng nhẽ là ảo giác của cô ấy sao?
Tôi chớp chớp mắt, trong lòng tầm hạ quyết tâm.
Nghĩ cái gì thế? Sao lại đờ đẫn như thế?
Tay Lạc Mộ Thâm khua khua trước mặt tôi.
Lúc này tôi mới định thần lại, cường ngượng chữa cháy:
À, không có gì, nào, chúng ta oẳn tù tì.
Cô chắc chắn dám nói với tôi, lời thật lòng của cô sao?
Lạc Mộ Thâm nhìn tôi vẻ nghi ngờ.
Anh Đại Thâm anh cũng chắc chắn nói cho tôi lời thật lòng của anh phải không?
Tôi cũng khiêu khích nói.
Đương nhiên.
Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
Được. Oẳn tù tì, búa, kéo, xoè.
Tôi và Lạc Mộ Thâm cùng lúc người ra kéo người ra xoè, Lạc Mộ Thâm thua rồi.
hì hì, anh Đại Thâm, anh thua rồi, tôi bắt đầu hỏi nhé.
Tôi chớp mắt có vẻ đắc ý.
Hỏi đi.
Lạc Mộ Thâm uống một ngụm bia.
Tôi hơi do dự, chẳng nhẽ đi thẳng vào vấn đề hỏi anh ta có thích tôi hay không sao?
Vẫn hơi ngại cho nên tôi vẫn nên từ từ hỏi, nếu không, đột nhiên hỏi như thế anh ta từ chối tôi thì làm thế nào?
Thế thì tôi xấu hổ đến mức đập đầu vào tường tự tử mất?
Tôi nghĩ hay là nên đợi đến khi chúng tôi uống nhiều một chút, tôi hỏi sau, có lẽ lúc đó, anh ta uống say rồi sẽ nói lời thật.....
Nghĩ đến đây, tôi nhẹ nhàng hỏi:
Anh Đại Thâm, xin hỏi đêm đầu tiên của anh là khi nào?
Phì phì,
Lạc Mộ Thâm suýt nữa phun ngụm bia ra khỏi ồm, anh ta vừa dùng khăn tay lau mồm, vừa ho, lại vừa trách nhìn tôi:
Tôi nói cô tiểu nha đầu này, đầu cô toàn nghĩ cái gì thế?
Tôi tức lẩm bẩm:
Nếu không sao lại gọi là trò mạo hiểm nói thật lòng chứ! Phải nói thật lòng, người thua oẳn tù tì nhất định phải trả lời thật lòng câu hỏi của người thắng.
Lạc Mộ Thâm khẽ nhếch khoẻ miệng lên:
Đúng là đồ trẻ con.
Anh Đại Thâm, anh không dám nói thật sao, anh dám nói, tôi dám nghe.
Tôi tiếp tục khiêu khích.
Được thôi, tôi nghĩ đã.
Lạc Mộ Thâm trầm xuống,
Tầm khoảng 17 tuổi.
Ôi, anh Đại Thâm, anh quan hệ lúc còn chưa đến tuổi vị thành niên sao?
Tôi khuếch trương nói.
Đúng thế đúng thế, sao nào? Cô kỳ thị à? Còn hơn con gái hai mấy tuổi đầu như cô. Tôi có thể nói cô là con gái chưa quan hệ bao giờ không? Kiểu người con gái như cô trên thế giới này sắp tuyệt chủng hết rồi? Nên đưa vào trong viện bảo tàng rồi thu phí, còn có thể kiếm ít tiền vé đấy.
Lạc Mộ Thâm hầm hầm lườm tôi nói, cảm giác như nhãn cầu sắp bắn ra vậy.
Hứ, tôi còn cảm thấy tự hào nữa kìa, đây là do tôi vẫn còn trong trắng, đâu giống người nào đó, nói dễ nghe là phong lưu, nói không dễ nghe chính là cặn bã.
Tôi tức hầm hầm nói.
Được được được, cô trong trắng, người con gái giữ thân mình trong sạch, tôi là kẻ phong lưu chơi bời, tên cặn bã đê tiện được chưa?
Lạc Mộ Thâm nhẹ nghiêng đầu, chẳng thèm để ý nói.
Tôi không kìm được trong lòng cười thầm, thì ra thằng cha này biết mình là tên cặn bã à? Cũng còn tự mình biết mình cơ đấy.
Thế đêm đầu tiên cảm giác như thế nào?
Tôi hết sức chớp mắt hỏi.
Sướng!
Thằng cha này thật là.....
Mặt tôi lập tức đỏ bừng lên.