Chương 204: Đừng thích tôi
-
1001 Đêm Tân Hôn
- Thiên Nam Hy
- 1538 chữ
- 2020-05-09 12:48:47
Số từ: 1529
Nguồn: Facebook Tiểu Thuyết Hoa Hồng
Có điều, tính tò mò của tôi lại trỗi dậy, có lẽ trong lòng tôi vẫn băn khoăn về đêm đầu tiên của Lạc Mộ Thâm, tôi luôn tò mò người phụ nữ ngủ cùng Lạc Mộ Thâm đêm đầu tiên là ai?
Tôi nên ngưỡng mộ cô ta may mắn hay là không may mắn đây?
May mắn là, cô ta là người đầu tiên ngủ với Lạc Mộ Thâm, không may đó là, cô ta không tiếp tục tiến triển tình cảm với Lạc Mộ Thâm.
Tôi luôn nghĩ, nếu như có thể được gả cho người chưa từng quan hệ bao giờ, đó là việc thật may mắn.
Tôi lại hỏi câu nữa, người được ngủ cùng anh Lạc Mộ Thâm đêm đầu tiên, có phải là người phụ nữ anh Đại Thâm thích không?
Tôi chăm chú hỏi, cảm giác trái tim nhỏ bé của mình cũng hồi hộp theo.
Lạc Mộ Thâm nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.
Người mà tôi yêu?
Biểu cảm của anh ta ra vẻ khó hiểu.
Lẽ nào không phải người mà anh Đại Thâm yêu sao?
Tôi tiếp tục hỏi,
Thông thường không phải hai người thích nhau mới ngủ với nhau sau?
Tôi biết thái độ của tôi lúc này rất nghiêm túc.
Tôi đã từng nói rồi, đối với người đàn ông mà nói, yêu và tình dục có thể không liên quan, chúng tôi có thể quan hệ nhưng không nhất định phải yêu đối phương.
Lạc Mộ Thâm nghiêm túc nói.
A? Sao có thể thế được chứ?
Tôi tin rằng miệng tôi lúc này đang há ra thành hình chữ O mất rồi.
Tại sao lại không được chứ, ví dụ nói tôi,lúc đó, tôi là tò mò, muốn thử xem thế nào, vừa may có người cũng muốn tôi thử, cho nên, tôi làm tới luôn.
Lạc Mộ Thâm vừa nói, thuận tay gắp một miếng mực cho vào mồm nhai.
Nhân tiện tìm một người sao?
Tôi giật mình nói,
Không phải ở hộp đêm chứ?
Sao có thể thế được? Là một em gái quen biết thôi. Có điều, bây giờ tôi cũng không nhớ hình dáng cô ta thế nào, Lạc Mộ Thâm điềm tĩnh nói,
Tôi còn lâu mới thích đi hộp đêm tìm gái, mấy người phụ nữ đó, chỉ một chữ: nát, đương nhiên, tôi cũng nát chẳng kém.
Tôi suýt chút nữa phì cười, thằng cha này cũng còn biết mình nát cơ đấy?
Có điều, tôi cũng thấy vui hơn một chút, bởi vì đêm đầu tiên của Lạc Mộ Thâm không phải là người con gái anh ta yêu.
Tôi luôn lo lắng, Lạc Mộ Thâm có phải do thất bại ở mối tình đầu, cho nên mới chơi bời gái gú như thế, không dám đón nhận tình cảm thật sự nữa, không muốn nghiêm túc yêu đương?
Nếu như cuộc sống phóng đãng là một thói quen của anh ta, trong lòng anh ta liệu có vì tôi mà dừng lại không?
Tôi đang nghĩ ngợi, đột nhiên Lạc Mộ Thâm phản ứng lại, anh ta bình thản nói:
Đầu lợn, cô như thế là sai luật? Trò mạo hiểm nói thật lòng này, cô thắng 1 lần, chỉ có thể hỏi tôi một câu thôi chứ? Tại sao cô lại hỏi tôi nhiều như thế?
Ôi, bị anh ta nhìn thấu rồi, tôi vội vàng cười chữa cháy:
Vừa này là chúng ta thử nghiệm một chút, không tính, lần này chúng ta bắt đầu lại từ đầu.
này, đầu lợn, cô rất láu cá, cô nói cô......
Lạc Mộ Thâm dùng đũa sạch gõ vào đầu tôi mấy cái.
Tôi cười nghiêng đầu né:
Được rồi, đừng nhỏ mọn thế chứ, tôi tin anh Đại Thâm đàng hoàng không tính toán với tiểu nhân mà đúng không.
Lạc Mộ Thâm lườm tôi một cái.
Được rồi, lần này lại từ đầu nhé.
Tôi vội vàng nói, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nếu lần này thắng, tôi nhất định phải nghiêm túc hỏi Lạc Mộ Thâm, có phải anh ta thích tôi không.
Nhưng, ý nguyện của tôi dự định như thế, sự thật lại ngoài ý muốn của tôi.
Tại vì sau mấy lần oẳn tù tì, tôi đều thua, không có lần nào thắng cả.
Cho nên, không những tôi không có cơ hội hỏi Lạc Mộ Thâm có phải thích tôi không, ngược lại, tôi còn bị anh ta hỏi mấy câu liền, thậm chí cả việc tại sao hồi đại học tôi lại yêu được tên cặn bã Đường Nhiên đó.
Ôi trời đất ơi,đúng là đã không thắng được lại còn bị lỗ thêm.
Tôi phát hiện, chỗ bia này, đều dành cho tôi rồi, mấy chai bia đều trong bụng tôi hết rồi.
Cho đến khi chúng tôi ăn xong, đi ra khỏi nhà hàng, tôi cảm thấy mình bắt đầu say rồi.
Đầu lợn, hôm nay cảm thấy thế nào?
Lạc Mộ Thâm hỏi tôi.
Rất tuyệt, rất vui.
Tôi ngọt ngào nói, thực ra, ở cùng Lạc Mộ Thâm, kể cả ăn rau ăn cỏ tôi cũng cảm thấy trong lòng ngọt ngào ấm áp.
Vậy là cô không giận nữa đúng không?
Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
Cái gì?
Tôi giật mình ngạc nhiên nhìn Lạc Mộ Thâm.
Việc bảo cô đến làm ở công trường dự án Đỉnh Minh!
Lạc Mộ Thâm bình thản nói, mắt không nhìn tôi.
Tôi có giận chuyện đó đâu, đến hoa viên Đỉnh Minh, thật ra, có thể theo sát một dự án từ đầu đến cuối tôi rất vui.
Tôi nhẹ nhàng nói.
Lạc Mộ Thâm, anh biết không? Tôi không phải giận anh việc đi hoa viên Đỉnh Minh, việc tôi quan tâm đó là anh không nói anh thích tôi.
Đây mới là việc tôi để ý nhất.
Nghĩ đến đây, tôi dẩu môi lên.
Lạc Mộ Thâm, anh có phải là một người đàn ông không? Có phải là Lạc Mộ Thâm rung trời chuyển đất, oai phong quyết đoán không?
Tôi giật là vì, tại vì tôi nói thích anh Đại Thâm, anh từ đó bắt đầu né tránh tôi.
Tôi nhẹ nhàng nói.
Tôi nói xong, dũng cảm nhìn vào mắt Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm cũng nhìn tôi rất lâu, không nói gì.
Nhuỵ Tử, đừng thích tôi, tôi......thực ra con người tôi, rất nát. Không giống như cô tưởng tượng đâu. Lấy cái gì để miêu tả đây: bên ngoài vàng ngọc, bên trong giẻ rách chăng?
Sau khi im lặng hồi lâu, Lạc Mộ Thâm nói,
Nếu như cô thật sự đi vào cuộc sống của tôi, cô sẽ phát hiện cuộc sống của tôi kinh khủng thế nào. Cô là một người con gái tốt, cớ gì phải giẫm giày sạch vào vũng bùn lầy chứ? Tôi né tránh cô, là muốn tốt cho cô. Tôi thương cô, tôi hy vọng sẽ tìm được cho cô một người bạn trai tốt.
Lời của anh ta khiến tim tôi nặng nề.
Nhưng tôi......
Tôi đang định nói gì đó, lại bị Lạc Mộ Thâm ngắt quãng.
Anh ta nhẹ nhàng nói:
Nhuỵ Tử, tôi nhận lỗi với cô có được không?
Nhận lỗi?
Tôi sững người, nhận lỗi gì chứ?
Là vì nói không thích tôi, hay là việc né tránh tôi?
Nhận lỗi như thế nào?
Tôi hỏi.
cô nói xem nên nhận lỗi thế nào?
Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.
tôi muốn anh Đại Thâm cõng tôi.
Tôi nghĩ rồi lấy hết dũng khí nói, người ta nói, đàn ông trên thế giới này chỉ có thể cõng ba người phụ nữ, một là mẹ anh ta, một là em gái anh ta, một là người con gái mà anh ta thích.
Tôi hít sâu nhìn Lạc Mộ Thâm, thật sự rất sợ anh ta từ chối.
Đôi mắt sâu đó của Lạc Mộ Thâm nhìn vào mắt tôi, tôi cũng nhìn vào mắt anh ta, dường như nhìn thấy nhật nguyệt tinh tú đang xoay tròn vậy.
Được, tôi cõng cô.
Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói.
Thật sao?
Tôi lập tức vui vẻ trở lại.
Thật.
Lạc Mộ Thâm bình tĩnh nói.
Anh ta đi lên phía trước tôi, ngồi quỳ xuống, còng lưng rồi quay đầu nhìn tôi:
Đầu lợn, lên đi.
Tôi lập tức vui vẻ, tất cả những điều không vui dường như tan biến hết vậy, tôi giống như một chú khỉ con linh hoạt, nhảy chồm vồ lấy tấm lưng vững chắc đó của Lạc Mộ Thâm, hai tay ôm chặt lấy cổ anh ta.
Lạc Mộ Thâm đứng lên, thân hình cao lớn đó, tôi cảm thấy bản thân mình được nhấc bổng lên, từ trên cao nhìn xuống vậy.
Hai tay Lạc Mộ Thâm giữ lấy hai chân tôi, từng bước đi về phía trước.