Chương 363: Cứu tôi với


Kích tình qua đi Lôi Tuấn Vũ lại vội vàng biến mất vào bóng đêm.


Hắn phải đi thu dọn. Đây là tất yếu.
Lúc quay lại khách sạn, La Viễn đã chờ ở đại sảnh rồi.


Nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của hắn, vô cùng kinh ngạc:
Vừa ra ngoài?





Phải. Tình hình trên kia thế nào?
Lôi Tuấn Vũ không muốn nói gì thêm.



Nóng hừng hực. Sao vậy? Đội mưa đi ra ngoài? Có chuyện gì quan trọng?
La Viễn lại vô cùng tò mò về chuyện hắn rời đi.


Lôi Tuấn Vũ cười nhạo:
Không có gì, có chút việc riêng thôi. Tôi lên xem thế nào.



Vừa định lên lầu, liền nhìn thấy Lữ Mi và hai anh em họ Vương đang đi xuống. Lôi Tuấn Vũ dừng bước chân.


Tóc Lữ Mi vốn búi ra sau đầu, hiện giờ lại xõa tung trên vai, dáng vẻ càng thêm xinh tươi. Mà Vương Cần ở phía sau cô ta, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng vô cùng hớn hở. Vương Tranh thì mặt hầm hầm không biết là vì nguyên nhân gì.


Lữ Mi nhìn thấy La Viễn và Lôi Tuấn Vũ đang chờ ở đại sảnh, cười cười hiểu rõ. Cô ta ghé vào tai Vương Cần nói gì đó, chọc Vương Cần cười khanh khách. Sau đó là Vương Tranh, người kia lại cười ha hả. Lữ Mi nháy mắt, giống như chính mình cái gì cũng chưa nói, không liên quan gì đến mì


Lôi Tuấn Vũ bước lên trước, vui vẻ nói:
Ba vị nếu còn hứng thú, hôm khác tôi và La lại chủ trì.



Lữ Mi thản nhiên cười nói:
Có thể quen biết hai vị soái ca này, còn phải cảm ơn hai vị, hôm khác em chủ trì, mời lại!



Sự phóng khoáng của Lữ Mi khiến hai anh em họ Vương rất vui vẻ, thậm chí Vương Cần còn ôm lấy vai cô ta, nói:
Mi nhà ta chính là báu vật! Mi, từ nay anh bảo hộ em, ai dám bắt nạt em, anh sẽ để hắn ta đi đầu xuống đất!



Vương Tranh cười nói:
Lão đại, anh và hai vị lão tổng bàn chuyện làm ăn, đích thân em đưa Mi về.



Vương Cần nhìn nhìn Vương Tranh, cười:
Sao vậy? Không phục? Mi người ta chọn anh, không chọn chú, trong lòng chú khó chịu?



Vương Tranh cười mờ ám:
Lão đại, người ta là cục trưởng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, biết anh là lão đại.
Xoay người liền kéo tay Lữ Mi, nói,
Mi, đi, anh tiễn em!
Ý tại ngôn ngoại, Lữ Mi là cho anh ta mặt mũi rồi!


Khóe miệng Vương Cần nhếch lên, cốc vào đầu Vương Tranh một cái, nói:
Xem, tham chưa kìa!



Vẫn là bỏ qua, tùy ý Vương Tranh ôm Lữ Mi đi ra ngoài, còn mình thì tiến vào giữa Lôi Tuấn Vũ và La Viễn, châm một điếu thuốc.


La Viễn cũng không khách khí, trêu chọc:
Vương tổng, nghe ý tứ của các anh, hôm nay không chơi pháo lồng?



Vương Cần sửng sốt, lập tức cười nói:
Lão La, cậu mẹ kiếp cũng thật là bát quái! Bí mật trong ổ chăn của tôi cũng bị cậu hỏi dò ra được!



La Viễn bật cười:
Đừng có giả vờ nữa cho tôi nhờ! Trong ổ chăn của anh còn có bí mật sao?



Vương Cần cười ha hả, thần bí nói:
Tôi để Lữ Mi chọn, cô ấy liền chọn tôi, ha ha ha! Lão đệ kia của tôi, anh không thấy được cái vẻ mặt lúc đó, chỉ có suất ngồi xem thôi!



Ba người rất nhanh liền ký xong hợp đồng mà La Viễn đã chuẩn bị sẵn. Vương Cần chỉ xem lướt qua hợp đồng.


Vương Cần đi rồi, Lôi Tuấn Vũ cười nói:
Lão La, cậu thấy thủ đoạn này của chúng ta thế nào


La Viễn còn suy nghĩ một hồi, sau đó nói:
Tùy theo ý thích mỗi người mà thôi! Chuyện đôi bên tình nguyện, chúng ta chẳng qua chỉ là ở giữa bắc cầu mà thôi. Haiz, đúng rồi. Tôi bên này thế là xong rồi! Còn bên cậu sao vẫn không có động tĩnh gì, sẽ không phải là lão Thượng hung quá, tiểu cô nương người ta chịu không nổi chứ?



Lôi Tuấn Vũ cười:
Yên tâm, lão Thượng biết chừng mực, anh ta là tay lão luyện!



Dứt lời, hắn vẫn không yên tâm liền đi lên lầu, dừng lại trước cửa một phòng của khách.


Suy nghĩ hồi lâu, mới nhẹ nhàng gõ cửa.


Bên trong không hề có động tĩnh.
Lôi Tuấn Vũ lại gõ cửa tiếp. Bên trong có động tĩnh rồi:
Ai đó?



Lôi Tuấn Vũ nghe ra đó là giọng Thượng Phẩm Nhất. Không khỏi nở nụ cười. Người này xem ra đã nghiện, chưa ra được!



Tôi, lão Lôi!
Lôi Tuấn Vũ kêu.

Chờ một chút.

Vài giây sau khi trả lời, cửa mở ra.
Sộc vào mũi lại là một mùi máu tanh. Lôi Tuấn Vũ nhìn thấy Thượng Phẩm Nhất không khỏi sửng sốt một chút, người này là cái kiểu gì đây, trên mặt có mấy vết cào, môi còn rớm máu, trên người toàn vết cào, cái gì cũng không mặc, nhưng rõ ràng đây là kết cục của một hồi đấu tranh kịch liệt.



Sao rồi?
Lôi Tuấn Vũ không khỏi tò mò vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.


Thượng Phẩm Nhất liếm liếm khóe miệng cười:
Không việc gì, có điều tính tình hơi ương ngạnh, thu phục rồi. Lão Lôi, lần này là công của anh, hoàn toàn mới mẻ! Yên tâm, tôi nói là giữ lời!



Mới mẻ? Lôi Tuấn Vũ vừa nghe, tầm mắt liếc qua, rõ ràng nhìn thấy cô gái đang nằm trên giường của Thượng Phẩm Nhất, trên người không một mảnh vải, máu tươi ở dưới cái mông trắng nõn, lan xuống hơn nửa ga giường. Khắp người cô ta đầy vết bầm tím, tóc rối bời, trước ngực cũng đầy vết thương, vô cùng chói mắt trên bộ ngực đầy đặn.


Trên giường dưới đất đều là quần áo rách tan nát.


Lôi Tuấn Vũ không khỏi cau mày, sao lại là mới mẻ? Nhưng cũng lờ đi nói:
Lão Thượng, quan hệ của chúng ta như thế nào?! Sở thích của anh tôi có thể không biết sao? Vui vẻ chứ?



Thượng Phẩm Nhất xem xét cô gái nằm mê man trên giường, cười nói:
Tới tới lui lui mấy lần, quá nghiện rồi! Nếu không phải cô ấy ngất rồi, tôi còn thật sự không thể mở cửa cho anh được!
Nói xong, vừa cười vừa mặc quần áo.



Được rồi, nơi này giao cho tôi! Anh bàn chuyện với lão La.
Lôi Tuấn Vũ xem xét máu trên giường, không khỏi có chút lo lắng, đừng có xảy ra chuyện gì.



Được! Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!
Thượng Phẩm Nhất lấy ra một tờ chi phiếu, giơ giơ trong tay, dúi cho Lôi Tuấn Vũ,
Khoản này là tôi cho! Lát nữa nói với cô ấy, nếu nhớ tôi, lúc nào cũng có thể tìm tôi.



Nói xong, Thượng Phẩm Nhất hưng phấn huýt sáo, đi ra ngoài.


Lôi Tuấn Vũ nhìn người trên giường, suy nghĩ hồi lâu, vẫn dứt khoát tiến tới, vỗ vỗ vào má cô ta.


Da thịt lồ lộ thật chói mắt, Lôi Tuấn Vũ đành nhặt chăn lên, đắp lên người cô ta.


Tiểu Tuyết hừ một tiếng, tỉnh dậy từ cơn mê.


Thân thể cô ta như có ngàn vạn con kiến đang cắn, đau đớn khó chịu.


Hoảng hốt mở mắt, mơ hồ nhìn thấy một bóng người thấp thoáng trước mắt mình. Tiểu Tuyết á một tiếng, liền vươn tay túm lấy.


Lôi Tuấn Vũ phản ứng nhanh nhạy, lập tức nắm lấy cổ tay cô ta:
Cô làm gì vậy?!



Tỉnh táo lại, mắt Tiểu Tuyết dần dần có tiêu cự, cô ta nhìn thấy rõ ràng người trước mặt là Lôi Tuấn Vũ, chứ không phải cái tên cầm thú kia. Cô ta lập tức hoảng hốt nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy Thượng Phẩm Nhất, vội vàng khóc lóc:
Lôi tổng, cứu tôi! Anh cứu tôi với! Tôi bị cưỡng bức! Xin anh hãy cứu tôi!



Giọng nói khàn khàn dường như nghe không rõ ràng lắm, chỉ có thể nghe thấy hai từ cứu t


Trong đầu Lôi Tuấn Vũ nổ vang một tiếng, đây là tình huống gì? Cứu cô ta? Trò đùa gì vậy?


Không kiên nhẫn nói:
Thượng tổng đi rồi, cô mau mặc quần áo rồi đi đi! Đây là chi phiếu Thượng tổng cho cô, còn một khoản nữa cô tìm Bân Khách mà lấy.
Lôi Tuấn Vũ buông tay cô ta ra, đứng lên,
Thượng tổng có vẻ khá hài lòng với cô, nếu còn cần, có thể tìm Bân Khách, liên lạc với tôi.



Tiểu Tuyết cầm tờ chi phiếu xa xỉ kia, ánh mắt phức tạp nhìn Lôi Tuấn Vũ, sau một lúc lâu, mới gằn từng tiếng nói:
Anh kêu tôi tới, chính là để lên giường với tên súc sinh kia sao?



trên đời này làm gì có chuyện dễ lấy tiền của người ta vậy chứ haizzz


Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 365 Ngày Hôn Nhân.