Chương 364: Bị bán đứng
-
365 Ngày Hôn Nhân
- Guai Wu
- 1521 chữ
- 2019-03-08 07:09:10
Tiểu Tuyết cầm tờ chi phiếu xa xỉ kia, ánh mắt phức tạp nhìn Lôi Tuấn Vũ, sau một lúc lâu, mới gằn từng tiếng nói:
Anh kêu tôi tới, chính là để lên giường với tên súc sinh kia sao?
Lôi Tuấn Vũ nhíu mày:
Biết rõ rồi còn hỏi? Sao vậy? Chê tiền ít? Yên tâm, biết cô cũng phải trả giá, Thượng tổng không hề bạc đãi cô!
Lôi Tuấn Vũ liếc nhìn thân thể cô ta, bị dày vò cũng đủ thảm rồi!
Anh thật khốn kiếp! Các anh là đồ cầm thú! Tôi phải kiện các anh! Các anh đều là tội phạm cưỡng bức! Các anh không phải là người!
Tiểu Tuyết đột nhiên điên cuồng gào thét.
Lôi Tuấn Vũ không khỏi nhíu chặt mày, tội phạm cưỡng bức? Cô ta đang nổi điên cái gì vậy? Được hời còn khoe mẽ? Cảm tình tốt đối với cô ta lúc đầu, bây giờ lập tức tiêu tan hết!
Cô đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Là tôi ép cô đến hả? Chẳng lẽ không phải là cô tự dâng mình đến cửa sao? Cầm lấy tiền, mau đi đi! Đừng có làm mất mặt Bân Khách!
Lôi Tuấn Vũ không chút khách khí nói.
Anh nói cái gì? Tôi hoàn toàn không biết Bân Khách nào cả! Tôi chỉ thay bạn học đến hầu rượu! Các anh là lũ cầm thú! Cầm thú!
Cổ họng Tiểu Tuyết như bị vỡ nát, tiếng nói khàn như cái loa rè.
Cô ta điên cuồng nhảy xuống, nhằm vào Lôi Tuấn Vũ tay đấm chân đá.
Lôi Tuấn Vũ dường như không cần tốn nhiều sức lực liền đẩy cô ta sang một bên. Vứt tờ chi phiếu xuống, chán ghét sải bước đi ra ngoài.
Tâm tình của hắn không khỏi có chút bực bội. Người Bân Khách kiếm sao lại còn có loại càn quấy bừa bãi như vậy?! Đáng tiếc cho vẻ thanh thuần đầy mắt đó.
Các người là lũ cầm thú!
Giọng Tiểu Tuyết khàn khàn dùng hết sức lực ném cái gối qua, vào đúng lưng của Lôi Tuấn Vũ.
Điên cuồng cầm lấy di động, Tiểu Tuyết khóc lóc gào lên:
Tôi phải báo cảnh sát! Các người là lũ cầm thú! Tôi phải báo cảnh sát!
Tóc gáy Lôi Tuấn Vũ lập tức dựng đứng, một nỗi tức giận từ lòng bàn chân dâng lên, hắn ba bước chập hai bước tới, đoạt lấy di động trong tay Tiểu Tuyết,
bốp
một tiếng ném xuống đất!
Cô hình như còn chưa hiểu rõ tình hình!
Giọng nói lạnh lùng từ miệng Lôi Tuấn Vũ truyền ra. Lọt vào tai Tiểu Tuyết, lại giống như ma quỷ.
Cô ta nhào tới muốn nhặt lại di động, nhưng lại bị Lôi Tuấn Vũ dẫm chặt dưới chân.
Không chút khách khí lạnh lùng quát:
Cô bình tĩnh một chút!
Nói xong, Lôi Tuấn Vũ liền đẩy Tiểu Tuyết ngã xuống giường.
Thân mình mềm nhũn của Tiểu Tuyết giống như một con búp bê rách ngã xuống giường, giữa hai chân trắng nõn rõ ràng vẫn còn máu chảy xuôi, Tiểu Tuyết hoảng hốt trừng mắt nhìn màu đỏ ghê người kia.
Lôi Tuấn Vũ cũng lập tức chú ý tới. Hắn không khỏi nhíu nhíu đầu mày:
Rốt cuộc là cô làm sao? Chẳng lẽ Bân Khách không nói rõ ràng với cô sao?
Ngữ khí không còn ác liệt như lúc trước, mà là có ý hỏi h
Cuộc đời tôi đã bị hủy rồi! Anh… anh nói Bân Khách nào tôi không biết! Tôi chỉ biết, bạn học của tôi bảo tôi đến hầu rượu, nói là hầu rượu hầu chuyện, là có thể kiếm được mười vạn… Tôi gọi điện thoại cho Linh Nhi… Di động của tôi…
Tiểu Tuyết bất chấp thân thể đau đớn, tìm di động khắp nơi, tìm được rồi lại phát hiện hoàn toàn không dùng được nữa.
Sao thế này? Hỏng rồi…
Giống như một người bị bệnh tâm thần, Tiểu Tuyết đáng thương đập đập di động.
Lôi Tuấn Vũ cũng không biết dây thần kinh nào của mình bị chập rồi, hắn đưa di động của mình cho Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết sửng sốt một chút, vội vàng giằng lấy, tay run rẩy bấm một dãy số, lại hình như bởi vì kích động nên bấm sai số. Cứ như vậy, bấm đi bấm lại mấy lần, cuối cùng cũng bấm đúng.
Điện thoại kêu vài tiếng, Lôi Tuấn Vũ có thể nghe thấy một giọng nữ không kiên nhẫn. Chắc là lúc này quá muộn rồi, đối phương rất khó chịu.
Linh Nhi! Linh Nhi, mình là Tiểu Tuyết! Cậu bảo mình đến đây, có phải chỉ để hầu rượu thôi không? Có phải cậu nói như vậy không?
Tiểu Tuyết nóng lòng chứng thực điểm này, giọng nói khàn đến kỳ cục, nghe ra vô cùng đáng thương.
Lôi Tuấn Vũ không khỏi nheo mắt lại, cô gái này sẽ không bị lừa rồi chứ?!
Đối phương hình như đang ho khan, sau đó nói gì đó nghe không rõ ràng lắm.
Tiểu Tuyết lập tức khóc lóc:
Linh Nhi, mình bị người ta cưỡng bức! Cậu nói cho mình biết, có phải cậu chỉ nói là ở cạnh anh ta hầu rượu, nói chuyện là được. Có phải không? Anh ta kéo mình vào phòng, mình kháng cự thế nào cũng vô ích… Không ai để ý đến mình! Linh Nhi… mình phải báo cảnh sát… Cậu nói cái gì? Linh Nhi… Vì sao không thể báo cảnh sát? Linh Nhi, cậu nói bậy bạ gì đó? Mình…
Lôi Tuấn Vũ thấy sắc mặt cô ta càng ngày càng trắng bệch, kích động đến mức môi cũng run run, hắn vội đón lấy điện thoại, nghe thấy tiếng đối phương trong điện thoại không chút khách khí kêu lên:
Tiểu Tuyết à! Cậu sẽ không ngây thơ như vậy chứ! Cậu thật sự cho rằng hầu rượu là có thể kiếm được mười vạn ư? Cậu là ai chứ? Cậu là Chương Tử Di hay là Trương Bá Chi sao? Cho dù là bọn họ, người ta e là cũng không thể hào phóng như vậy chứ? Đừng có lúc nào cũng tự cho mình là thanh cao đi?! Mình ghéthấy vẻ không nhiễm bụi trần đó của cậu! Mình biết trong lòng cậu coi thường mình! Nhưng cũng có cách nào chứ? Cậu và mình cũng giống nhau thôi. Ha ha, mình cảnh cáo cậu đừng có đi báo cảnh sát! Nếu không, người mất mặt trước tiên chính là cậu! Người ta cắn ngược lại cậu, cậu sao có thể đỡ đòn nổi chứ! Cậu cùng người ta một lần, cho cậu mười vạn, đã là cái giá không tồi rồi! Nếu không phải dì cả của mình đến, thì đâu có đến lượt cậu nha! Không phải cậu… vẫn còn là xử nữ đấy chứ… Vậy thì cũng coi như đáng giá rồi…
Lôi Tuấn Vũ nhìn Tiểu Tuyết đang hồn xiêu phách lạc, quả nhiên, cô ta bị bạn học lừa! Khó trách cái vẻ liệt nữ trinh tiết của cô ta.
Giọng nói lạnh lùng của Lôi Tuấn Vũ chặn ngang lời của Linh Nhi:
Cô có thể câm miệng rồi! Tên là Linh Nhi phải không? Tôi sẽ nói với Bân Khách, từ hôm nay trở đi, tất cả nghiệp vụ của cô đều hủy bỏ!
… Anh… anh là ai…
Linh Nhi đột nhiên im bặt, dè dặt hỏi. Cô ta không ngờ mình nói nửa ngày, sao lại đổi thành một người đàn ông rồi? Hơn nữa giọng nói của đối phương thật là khủng khiếp, lạnh lùng đáng sợ! Linh Nhi nhất thời cảm thấy sống lưng lạnh toát, vốn đang nằm trên giường trong ký túc, cũng vội vàng ngồi dậy.
Người cho cô tiền!
Lôi Tuấn Vũ nói xong cúp điện thoại. Hắn không cần nghĩ cũng biết cô gái tên Linh Nhi kia nhất định sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Lúc này, hắn không có tâm tình đi truy cứu, xử lý tốt vụ lộn xộn trước mắt mới là sự thật.
Bân Khách chưa bao giờ để xảy ra sự nhầm lẫn thiển cận như vậy.
Chắc là do hôm nay mưa lớn quá.
Trên mặt Tiểu Tuyết vẫn còn nước mắt chưa khô, nhưng lại cứ ngây ra.
Lôi Tuấn Vũ không khỏi nảy sinh một cảm giác thương hại. Thử nghĩ lại một chút, một cô gái tự cho mình là thanh cao theo lời Linh Nhi nói, bị lừa, sau đó mất đi trinh tiết, hẳn là vô cùng bị tổn thương. Hắn bất giác nhớ tới Lãnh Tử Tình, nỗi oán hận của cô lúc trước đối với hắn!
Tiểu Tuyết lúc này, có phải cũng đang cùng một tâm trạng như vậy?
Không đợi hắn nghĩ nhiều, Tiểu Tuyết ở trên giường đột nhiên ôm bụng, dáng vẻ đau đớn khó nhịn, trên trán mồ hôi đầm đìa.
Dường như phát hiện ra điều gì, Lôi Tuấn Vũ vội nhặt chăn lên, bọc lấy thân thể cô ta, lo lắng hỏi:
Sao vậy?
Đau… đau quá…
Dứt lời, Tiểu Tuyết liền ngất đi…