Chương 367: : Ngàn cân treo sợi tóc


Khi hai người bắt taxi về nhà, đã là hơn ba giờ chiều. Lôi Tuấn Vũ uống rất nhiều rượu, nhưng không hề say chút nào. Cô biết tửu lượng của hắn. Hiếm khi hai người cùng ngồi trên ghế sau của xe, Lãnh Tử Tình hướng mặt ra ngoài cửa sổ, còn Lôi Tuấn Vũ thì ngồi sát cạnh cô, tay nắm chặt tay cô.


Hắn càng như vậy, Lãnh Tử Tình càng cảm thấy không thoải mái. Đàn ông lấy lòng bạn như vậy, phải chăng là làm chuyện gì có lỗi với lương tâm?!



Sao vậy? Không vui sao?
Lôi Tuấn Vũ cười dịu dàng. Hắn biết lúc này dù Lãnh Tử Tình có đánh hắn mắng hắn, hắn cũng sẽ không phản kháng.




Anh có thể bỏ tay ra được rồi. Bây giờ chẳng còn ai ở đây nữa, anh không cần phải ra vẻ như vậy.
Lãnh Tử Tình một chút cũng không bỏ qua.



Ha ha, vẫn còn giận? Em thà tin tưởng một người lạ, cũng không chịu tin tưởng ông xã thân yêu của em?
Nói xong, còn đưa bàn tay tinh tế của cô lên khóe môi mà hôn.



Hừ!
Lãnh Tử Tình vội rút tay ra, hắn làm gì vậy. Lái xe taxi đang lén nhìn vào gương chiếu hậu. Hắn phát bệnh thần kinh gì vậy? Không khỏi lườm hắn trắng mắt, nhưng chỉ đổi lại tiếng cười khẽ của hắn.


Tiếng chuông di động lúc này đột nhiên dồn dập vang lên, Lãnh Tử Tình nhạy cảm liếc về phía túi của Lôi Tuấn Vũ. C cô gái đó? Vẻ mặt vốn đã dịu lại liền đột nhiên cứng ngắc.


Lôi Tuấn Vũ nhìn ra ánh mắt của cô, thế là liền không nghe máy.


Hắn chỉ nhìn vào mắt cô, cười đến thần bí.



Không nghe điện thoại sao?
Lãnh Tử Tình lộ rõ ý ghen.



Em không muốn anh nghe, anh sẽ không nghe.
Lôi Tuấn Vũ rút di động ra, nhìn cũng không nhìn, liền tắt máy.



Anh… là người tình gọi đến, sợ em nghe thấy?
Lãnh Tử Tình chế giễu. Hắn cho rằng làm vậy là thể hiện sự chung tình của hắn? Nếu hắn ở trước mặt cô, nói chuyện với người con gái khác, cô còn cảm thấy hắn thẳng thắn.


Lôi Tuấn Vũ ngạc nhiên, lắc lắc đầu, than thở:
Bà xã, em nói anh nghe điện thoại thì em nghi ngờ, không nghe em vẫn nghi ngờ. Rốt cuộc em muốn anh phải làm thế nào?
Bất đắc dĩ, lại bật di động lên, tiếng điện thoại khởi động như đang cười giễu hành động vừa nãy của hắn ấu trĩ đến mức nào.


Quả nhiên, vừa mở máy, chuông điện thoại lại dồn dập vang lên.


Lôi Tuấn Vũ nhìn nhìn số máy, rất xa lạ, thế là, hắn liền nghe máy trước mặt Lãnh Tử Tình.


Chỉ vài giây, mặt hắn liền biến sắc, lạnh giọng nói:
Anh nói lại lần nữa!



Sau đó cúp điện thoại, vội vàng nói với lái xe:
Nhanh lên, đến Trung tâm thương mại Cameroon, dùng tốc độ nhanh nhất!



Lãnh Tử Tình thấy thái độ hắn nghiêm túc, cũng trở nên lo lắng theo.



Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Có cần em xuống xe trước không?
Lãnh Tử Tình biết, giờ không phải lúc giận dỗi. Lôi Tuấn Vũ xưa nay luôn rất bình tĩnh, sâu sắc khó dò, nhưng lúc này mặt hắn tái nhợt, hình như đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng.



Không, không cần xuống xe, em đi cùng anh. Bác tài, phiền bác lái nhanh một chút! Nhanh hơn nữa!




Ai da, không nhanh được nữa sẽ quá tốc độ mất!
Lái xe taxi khó xử nói.


Lôi Tuấn Vũ với tốc độ nhanh nhất rút ví tiền ra, lấy ra một xấp tiền màu đỏ đưa đến trước mặt lái xe, sốt ruột nói:
Làm phiền bác tài! Tốc độ nhanh nhất!



Lái xe taxi cũng ngẩn ra, không nói hai lời, đạp chân tăng ga.


Lãnh Tử Tình hồ nghi nhìn hắn, tình huống gì khiến hắn rút ra nhiều tiền mặt như vậy, cảm giác không hiểu rõ tình hình quả thật rất khó chịu:
Rốt cuộc là làm sao?




Không sao, xảy ra chút vấn đề nhỏ! Không sao!
Lôi Tuấn Vũ nắm tay Lãnh Tử Tình an ủi.


Nhưng Lãnh Tử Tình lại phát hiện tay Lôi Tuấn Vũ đã toát mồ hôi.


Lái xe taxi lái rất nhanh, quãng đường vốn dĩ phải mất nửa giờ đồng hồ, bọn họ chỉ mất mười lăm phút đã đến.


Trước cửa Trung tâm thương mại Cameroon lúc này đã đỗ đầy xe cảnh sát, dòng người đã được sơ tán, dưới tòa nhà có rất nhiều người dân vây quanh.


Trong lòng Lãnh Tử Tình đột nhiên bắt đầu lo sợ.



Tuấn Vũ, anh mau nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?
Lãnh Tử Tình có chút mất kiên nhẫn, rốt cuộc là ai làm sao? Vì sao tình huống này Lôi Tuấn Vũ lại để cô cùng đến? Rốt cuộc là ai xảy ra chuyện gì? Trái tim thấp thỏm không yên.



Tử Tình, em đừng lo lắng, đừng sợ. Vừa nãy nghe điện thoại, Tử Tử bị bắt cóc rồi.
Lôi Tuấn Vũ nắm lấy tay Lãnh Tử Tình, gạt đám đông đi về phía cảnh sát.



Cái gì? Anh nói cái gì? Tử Tử? Sao có thể?
Lãnh Tử Tình đột nhiên hoảng hốt, nỗi sợ hãi này khiến bước chân cô rối loạn, e là cô sắp té xỉu xuống đất.



Đừng lo, em đừng lo, bây giờ chắc là vẫn rất an toàn.
Lôi Tuấn Vũ đi đến trước mặt cảnh sát, hỏi rõ tình hình.


Có được câu trả lời là, có một cô gái dùng dao uy hiếp Tử Tử lên ban công của Trung tâm thương mại, hiện giờ cảnh sát đang tìm cách thuyết phục cô ta, chuyên gia đàm phán cũng đến rồi. Nhưng mà, cô gái đó cảm xúc á kích động, chuyên gia đàm phán hoàn toàn không thể tiếp cận cô ta.


Cảnh sát phòng cháy chữa cháy cũng đã dựng đệm hơi, đề phòng cô gái này nhảy từ trên lầu xuống. Quân đội đặc chủng cũng đã xuất phát rồi.



Sao lại như vậy?
Lãnh Tử Tình kích động không hiểu ra làm sao,
Cô gái ấy ở đâu ra? Vì sao lại bắt cóc Tử Tử? Tuấn Vũ, làm thế nào bây giờ? Anh mau nghĩ cách đi! Cứu lấy Tử Tử!



Cảnh sát đã điều tra, cho biết cô gái đó không phải ai khác, mà chính là Tiểu Tuyết! Cô ta cầm dao gọt hoa quả chạy ra khỏi phòng bệnh, liền đi tìm Tử Tử.


Vừa nghe thấy tên Tiểu Tuyết, trong đầu Lôi Tuấn Vũ nổ vang một tiếng. Cảnh sát đều không rõ động cơ của cô gái này, nhưng Lôi Tuấn Vũ lại không thể rõ ràng hơn được nữa! Cô ta lại còn cực đoan như vậy!



Tiểu Tuyết? Ai là Tiểu Tuyết? Là cô gái hôm đó gọi điện thoại đến phải không? Có phải không? Lôi Tuấn Vũ! Rốt cuộc có phải không?!
Lãnh Tử Tình đột nhiên mất đi lý trí,
Rốt cuộc anh đã làm gì? Lôi Tuấn Vũ! Rốt cuộc anh đã làm gì?




Tử Tình, không như em nghĩ đâu! Đồng chí cảnh sát, hãy để tôi vào, tôi phải nói chuyện trực tiếp với cô gái đó. Tôi là ba của đứa bé.
Lôi Tuấn Vũ gấp gáp yêu cầu.


Có lẽ đã biết được thân phận của Lôi Tuấn Vũ, cảnh sát cho phép hắn vào Trung tâm thương mại. Còn Lãnh Tử Tình nói thế nào cũng đòi đi theo. Cô quá lo lắng cho Tử Tử. Cô muốn xem xem cô gái đó là người như thế nào!


Tay Tiểu Tuyết run rẩy cầm một con dao sắc nhọn, mặt cô ta không chút huyết sắc, trên người vẫn mặc quần áo bệnh nhân. Con dao kề trên cổ Tử Tử, không thương tiếc rạch ra một chút máu.



Chị à, có phải chị gặp rắc rối gì không? Nói với em, em bảo ba em giúp chị…
Tử Tử mặc dù nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn khá bình tĩnh, bé đang tìm cách nói chuyện với Tiểu Tuyết.



Câm miệng! Ba mày là kẻ xấu vô tình vô nghĩa! Đừng nói nữa, nói nữa tao sẽ giết mày!
Tiểu Tuyết khàn giọng quát lên. Ánh mắt cô ta hoảng sợ cực độ, nhìn ngó xung quanh, chỉ sợ cảnh sát nào xông tới.
Tiểu thư, cô đừng kích động, cô có yêu cầu gì, chúng tôi có thể đáp ứng cô! Đừng làm hại đứa bé!
Chuyên gia đàm phán ở cách mười mét bên ngoài, lớn tiếng nói với cô ta.



Tôi muốn gặp Lôi Tuấn Vũ! Lôi Tuấn Vũ tổng tài của Tập đoàn Kiêu Dương!
Tiểu Tuyết khàn giọng nói, chưa đợi cô ta nói xong, đã nhìn thấy hai người từ thang máy chạy ra. Cô ta vội vàng túm lấy Tử Tử lùi về phía sau, quát lớn:
Không được qua đây! Nếu qua đây tôi sẽ giết đứa bé này!
Nhìn kỹ lại, người đến chính là Lôi Tuấn Vũ! Viền mắt cô ta lập tức nóng lên, nước mắt dâng đầy hai khóe mắt.


Không kìm được nước mắt, cô ta nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh Lôi Tuấn Vũ, một phụ nữ duyên dáng, ánh mắt lúc này đang tràn đầy lo lắng.



Mẹ, ba!
Tử Tử kêu lên.

Câm miệng! Người phụ nữ đó là mẹ của mày?
Tiểu Tuyết nheo mắt nhìn Lãnh Tử Tình.


Lãnh Tử Tình lúc này nhìn thấy vết máu trên cổ Tử Tử, trong lòng hoảng loạn vô cùng. Khi cô nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Tiểu Tuyết, còn tưởng mình nhìn nhầm. Một cô gái như vậy sao lại đi vào con đường này?



Tiểu Tuyết!
Lôi Tuấn Vũ lạnh giọng gọi,
Cô có biết cô đang làm gì không?



Tiểu Tuyết vừa nghe thấy tiếng Lôi Tuấn Vũ, thái độ lập tức trở nên vô cùng ủy khuất, cô ta nức nở:
Lôi tổng, cuối cùng anh cũng đến rồi! Nếu tôi không bắt cóc con trai của anh, có phải anh sẽ không bao giờ đến gặp tôi nữa không? Có phải không?



Câu nói ai oán này khiến Lãnh Tử Tình nghe mà như rơi xuống vực sâu. Quả nhiên, hắn đã làm tổn thương cô gái này.



Cô nói bậy bạ gì đó?! Tiểu Tuyết! Bỏ dao xuống, cô làm như vậy có thể bù đắp được gì? Thả Tử Tử ra, chúng ta từ từ nói chuyện!
Lôi Tuấn Vũ tìm cách ổn định cảm xúc của Tiểu Tuyết.



Không không không! Tôi không thả! Anh lừa tôi! Anh sẽ không nói chuyện tử tế với tôi. Tôi vừa thả đứa bé này ra, sẽ bị cảnh sát bắt đi. Anh sẽ không nói chuyện tử tế với tôi!
Tiểu Tuyết điên cuồng lắc đầu, đột nhiên phát hiện cảnh sát ở phía xa đang tiến lại, cô ta vội vàng kêu lên:
Dừng lại, đừng qua đây! Các người còn qua đây, tôi sẽ cùng đứa bé này nhảy xuống dưới!



Nói xong, cô ta liền kéo Tử Tử dựa vào lan can, sẵn sàng nhảy xuống bất cứ lúc nào.


Mặc dù ở dưới đã có đệm hơi an toàn, nhưng tầng lầu cao như vậy, nếu thật sự muốn nhảy xuống, không thể không có chút thương tổn nào!



Đừng kích động! Đừng kích động! Các người lùi lại đi, đồng chí cảnh sát, để tôi nói chuyện với cô ta!
Lôi Tuấn Vũ gấp gáp đến mức vội vàng ngăn cảnh sát lại.



Tiểu Tuyết, cô có yêu cầu gì, tôi có thể đáp ứng cô! Chỉ cần cô đừng làm tổn thương đến con trai tôi!
Lôi Tuấn Vũ từ từ tiến lên trước.



Anh đứng lại! Không được tiến lên nữa! Tôi không tin anh! Anh không cần tôi, anh hoàn toàn không cần tôi!
Tiểu Tuyết tuy đang nói với Lôi Tuấn Vũ, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào Lãnh Tử Tình.


Từng lời cô ta nói đều như nhát dao đâm vào tim Lãnh Tử Tình. Lãnh Tử Tình khóe miệng run rẩy nhìn chằm chằm bàn tay đang quơ loạn của Tiểu Tuyết, chỉ sợ cô ta đâm vào Tử Tử.


Lôi Tuấn Vũ nhíu chặt mày, quát lên:
Tiểu Tuyết! Cô nói bậy bạ gì đó!




Ha ha, tôi nói bậy bạ, tôi muốn các người phải trả giá! Tôi vốn dĩ có thể cứ thế mà sống, cứ thế mà học, tôi có lý tưởng của tôi, tôi có nguyên tắc của tôi! Là anh, là anh, đều do anh, anh khiến tôi không còn mặt mũi, anh khiến tôi trở thành một người phụ nữ bị mọi người vứt bỏ!
Tiểu Tuyết càng nói càng kích động. Cô ta trút hết mọi thù hận vào Lôi Tuấn Vũ.



Tiểu Tuyết, nói đạo lý một chút có được không?!
Lôi Tuấn Vũ phát hiện hình như tinh thần của Tiểu Tuyết có vấn đề. Ánh mắt cực đoan quả thật rất đáng sợ, chỉ sợ cô ta sẽ làm ra chuyện gì.



Nói đạo lý? Với ai? Với Lôi tổng có tiền có quyền sao? Cuộc đời tôi đã bị hủy hoại rồi! Nhưng tôi sẽ không bỏ qua cho các người. Tôi sẽ để các người đau khổ cả đời!



Nụ cười thê lương hiện lên, Tiểu Tuyết đột nhiên ôm Tử Tử lên xoay người nh xuống.



Á--

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 365 Ngày Hôn Nhân.