Chương 368: PN : Tốt đẹp như lúc ban đầu


Nụ cười thê lương hiện lên, Tiểu Tuyết đột nhiên ôm Tử Tử lên xoay người nhảy xuống.



Á--

Lãnh Tử Tình điên cuồng chạy tới, chỉ kịp nhào đến cạnh lan can, nhìn thấy Tử Tử và Tiểu Tuyết cùng nhau rơi xuống.



Không!
Lãnh Tử Tình thét chói tai.
Tử Tử đã được đưa đến bệnh viện, không có gì hệ trọng, nhưng vẫn phải làm kiểm tra chi tiết toàn thân.


Còn Tiểu Tuyết? Cô ta bị rơi mạnh ra bên ngoài đệm hơi, va đầu xuống đất, máu văng tung tóe, sọ vỡ nát, chết thảm.



Cảnh sát bắt đầu điều tra nguyên nhân cái chết của Tiểu Tuyết. Lôi Tuấn Vũ liền trở thành đối tượng bị điều tra. Thế là, một loạt giao dịch bị đưa ra ánh sáng, người đàn ông cường bạo Tiểu Tuyết bị kết án. Còn Lôi Tuấn Vũ cũng bị khởi tố, phải nộp phạt.


Tử Tử đã xuất viện về nhà được mấy ngày, tâm tình của Lãnh Tử Tình vẫn chưa bình thường trở lại. Thường xuyên mơ thấy cảnh Tử Tử bị rơi từ trên cao xuống, sợ hãi đến toàn thân toát mồ hôi lạnh.


Khỏi phải nói, giữa cô và Lôi Tuấn Vũ chỉ có thể là chiến tranh lạnh. Mặc dù cô đã biết được đầu đuôi ngọn ngành, nhưng cô vẫn vô cùng tức giận với những việc làm của Lôi Tuấn Vũ.


Thế là mặc cho Lôi Tuấn Vũ giải thích như thế nào, cô đều không quan tâm. Thậm chí, từ trong tiềm thức, cô luôn cảm thấy giữa cô bé tên Tiểu Tuyết này và Lôi Tuấn Vũ có cái gì đó.


Nếu không, vì sao lúc Tiểu Tuyết chết lại muốn đi tìm Lôi Tuấn Vũ, mà không phải là người khác. Vì sao người cô ta muốn báo thù là Lôi Tuấn Vũ chứ?ô gái tên Tiểu Tuyết kia đã dùng cái chết để chứng minh rồi, mặc cho hắn có trăm miệng cũng không thể cãi được.


Lôi Tuấn Vũ chán nản vò vò tóc trước trán:
Tử Tình, em muốn anh nói bao nhiêu lần nữa? Vốn không muốn để em biết, nhưng đã nói với em rồi, đã giải thích triệt để rõ ràng rồi. Anh và cô ta thật sự trong sạch! Mọi chuyện là như anh đã nói! Nếu nói là có sai lầm, thì chính là cái cách anh dùng để hối lộ khách hàng là sai trước tiên, anh đã bị trừng phạt rồi, em còn muốn anh phải thế nào em mới chịu tin tưởng anh?



Lãnh Tử Tình ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn, chỉ một mình ngồi trước máy tính, mười ngón tay lướt như bay trên bàn phím, đang viết gì đó, dường như hoàn toàn không nghe những lời Lôi Tuấn Vũ nói.


Người đã chết rồi, hắn không thể nào đối chứng được.



Tử Tình… Tử Tình?
Lôi Tuấn Vũ thở dài, bước tới, vươn tay ôm lấy Lãnh Tử Tình, rõ ràng cảm nhận được cả người Lãnh Tử Tình cứng đờ, động tác trong tay dừng lại.


Tiếp theo là, đẩy tay hắn ra, đứng dậy bỏ đi.


Lôi Tuấn Vũ quả thật muốn phát điên. Lãnh Tử Tình như thế này đã mấy ngày rồi. Hoàn toàn không nói với hắn câu nào. Hắn nhún nhường lấy lòng cô như vậy, mà cô vẫn nhắm mắt làm ngơ.



Tử Tình! Anh cũng giống như em, yêu Tử Tử! Ai cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy. Tử Tử bây giờ cũng rất tốt, chúng ta vẫn có thể sống hạnh phúc như trước phải không?



Lãnh Tử Tình quay đầu, lại còn có chút khinh bỉ nhìn hắn, nhìn một hồi, nhưng vẫn không nói câu nào, xoay người bỏ đi.


Lôi Tuấn Vũ thất vọng nhìn theo bóng lưng của Lãnh Tử Tình. ! Lần này cô thật sự lạnh nhạt với hắn quá lâu rồi!


Buổi tối. Hôm nay Lôi Tuấn Vũ về nhà rất sớm, mấy ngày nay đều như vậy.


Thế nhưng, Lãnh Tử Tình đã sớm tắm rửa xong, vẫn ngồi trước máy tính, đến nửa đêm vẫn không đi nghỉ.


Lôi Tuấn Vũ đã làm việc cả một ngày, buổi tối nằm trên giường đọc hết một quyển sách, vẫn chưa thấy cô lên giường nghỉ ngơi. Mấy năm rồi, cuộc sống ban đêm của bọn họ vẫn vô cùng hòa hợp. Thế mà, hiện giờ đã bao nhiêu ngày hắn không làm rồi? Hai tuần? Hay là ba tuần? Chết tiệt! Mấy ngày nay hắn nhẫn nhịn, vừa nhìn thấy Lãnh Tử Tình là liền nghĩ đến chuyện đó.


Nhìn cái giường trống không bên cạnh, Lôi Tuấn Vũ nheo mắt lại, đứng dậy đi vào thư phòng.


Lãnh Tử Tình ngẩn ngơ ngồi trước máy tính, không biết đang nghĩ gì.



Tử Tình, đi nghỉ sớm đi!

Lãnh Tử Tình ngẩn ra, không quay đầu lại, nhưng lại kéo bàn phím ra, gõ như bay.



Tử Tình!
Hắn nổi cáu, bước lên trước, kéo cánh tay cô, ngang nhiên tắt máy tính đi.



Á! Anh làm gì vậy? Mấy thứ vừa viết còn chưa lưu lại!
Lãnh Tử Tình bực tức quát Lôi Tuấn Vũ.



Suỵt! Đừng đánh thức Tử Tử! Vợ yêu, nghỉ ngơi thôi, sức khỏe là quan trọng!
Lôi Tuấn Vũ ghé sát lại hôn lên má Lãnh Tử Tình, gấp gáp kéo cô đi vào phòng ngủ.


Lãnh Tử Tình dùng gót chân để nghĩ cũng biết hắn muốn làm gì, nhưng giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi hắn.



Anh bỏ tay ra! Muốn ngủ mình anh ngủ đi! Tôi còn có việc!




Vợ yêu à, đã nửa đêm rồi, em còn có việc gì?!



Lôi Tuấn Vũ vừa kéo vừa ôm Lãnh Tử Tình vào phòng ngủ. Cửa vừa khóa, liền áp Lãnh Tử Tình lên cửa.



Anh! Buông ra!
Lãnh Tử Tình bị hắn ép lên cửa, không thể nhúc nhích.



Tử Tình, anh nhớ em lắm.
Lôi Tuấn Vũ tì trán mình lên trán cô, đôi môi nóng bỏng bắt đầu tìm kiếm môi cô.



Lôi Tuấn Vũ, tôi cảnh cáo anh, buông tôi ra!
Lãnh Tử Tình bị hắn hôn đến không thể nhúc nhích, lửa giận bùng lên.



Không buông!
Hắn như một a trẻ đang mè nheo. Một bàn tay đã tiến vào trong áo lót cô, vuốt ve nơi tròn đầy của cô.



Anh… Tôi cảnh cáo anh, buông tôi ra!
Lãnh Tử Tình ú ớ, dường như không nghe ra cô đang nói gì.


Bàn tay to lớn đặt hai cánh tay đang làm loạn của cô lên trên đỉnh đầu. Quần áo trên người đã sớm cởi bỏ, cúi đầu hôn lên thân thể cô.



Á! Anh làm gì vậy! Buông tôi ra!
Lãnh Tử Tình bị hắn hôn đến thất thần. Bao nhiêu năm qua chuyện trên giường của hai người có thể nói là ngựa quen đường cũ rồi. Xưa nay đều bắt đầu trong dịu dàng, kết thúc trong say mê. Tình huống như thế này hình như đã quá xưa rồi.


Sự tấn công đột ngột này khiến Lãnh Tử Tình trong lòng từng đợt hoảng hốt.


Lôi Tuấn Vũ cũng bị khơi dậy hưng phấn, hắn càng hôn càng mãnh liệt, hai chân cường tráng ép chặt chân cô, thân thể hắn lúc này đã vô cùng gấp gáp muốn tiến vào cô, cảm giác căng chướng đã khiến hắn bắt đầu thấy đau tức.


Hai chân Lãnh Tử Tình bị chân hắn tách ra, phân thân áp sát nơi tư mật của cô, còn đôi môi hắn lại càng tham lam nhấm nháp nơi đẫy đà của cô.



Á!
Lãnh Tử Tình không khỏi toàn thân run rẩy, hắn làm gì mà kịch liệt như vậy.



Vợ yêu, anh muốn em, rất muốn em…
Lôi Tuấn Vũ đã sớm không còn phong độ trước kia, chỉ thiếu chút tàn phá thân thể của Lãnh Tử Tình. Nhẹ nhàng nâng người cô lên, một tay tiến vào thân thể cô.


Lãnh Tử Tình rúm người lại, không khỏi nỉ non ra tiếng:
Đừng, đừng.




Trời ơi! Vợ yêu…
Lôi Tuấn Vũ lập tức tiến vào thân thể cô, áp vào tường bắt đầu luật động…


Chiến đấu điên cuồng, khiến hai người đều lên đến đỉnh hưng phấn.


Cuối cùng Lãnh Tử Tình mềm nhũn trên vai Lôi Tuấn Vũ, để hắn bế lên giường.


Lười biếng nằm ở đó, trên người không một mảnh vải che thân cũng không buồn che đậy, toàn thân rã rời.


Còn Lôi Tuấn Vũ lại không thể buông tha cô như vậy được. Bà xã thân yêu của hắn, những lúc có thể khuất phục hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, món ngon bày trước mặt lúc này, sao hắn có thể bỏ lỡ cơ hội này chứ.


Sau khi điều chỉnh lại một chút, Lôi Tuấn Vũ lại nổi lên hưng phấn.


Hắn xoay người đè lên người Lãnh Tử Tình.



Ưm.
Lãnh Tử Tình nhíu mày định đẩy vật nặng trên người ra, buồn bực muốn ngủ tiếp.


Nhưng Lôi Tuấn Vũ quả thực đã trở thành một tiểu tử háo sắc chưa thỏa mãn, ương ngạnh muốn Lãnh Tử Tình một lần nữa.


Buổi sáng, khi Lãnh Tử Tình tỉnh lại, trên người có một cánh tay vắt ngang, bá đạo đặt trước ngực cô. Mặt liền nóng bừng, Lãnh Tử Tình nhẹ nhàng nhấc tay hắn lên, định đẩy hắn ra, chẳng ngờ tay hắn thuận thế phủ lên ngực cô, còn ra sức vuốt ve.


Lãnh Tử Tình hít sâu một hơi, bọn họ làm hòa từ khi nào. Đang định lùi người ra, lại bị hắn giữ chặt lại.


Lãnh Tử Tình ngẩng đầu nhìn đồng hồ, hả! Đã chín giờ rồi! Hắn không đến công ty sao?



Dậy đi! Chín giờ rồi!
Bực tức, cô thật sự hối hận đêm qua lại khuất phục hắn như vậy, hơn nữa còn hai lần đều lên đỉnh, rên rỉ ướt át như vậy. Thật là mất mặt.



Vẫn muốn…
Miệng còn nỉ non không rõ, Lôi Tuấn Vũ đã lật người cô lại.



Anh… điên rồi…
Lãnh Tử Tình vội đẩy hắn ra, Lôi Tuấn Vũ không phòng bị liền bị đẩy lăn xuống đất. Kêu á một tiếng liền không thấy động tĩnh.


Lãnh Tử Tình vội vươn người nhìn Lôi Tuấn Vũ, hắn mặt mày nhăn nhó dùng tay ôm lấy eo. Mà thân thể hoàn toàn phơi bày trước mặt Lãnh Tử Tình. Hình như bị đụng vào eo rồi.



Anh… không sao chứ?
Lãnh Tử Tình lo lắng hỏi.



Eo…
Vẻ mặt Lôi Tuấn Vũ vô cùng đau đớn, khiến Lãnh Tử Tình nhìn mà hoảng hốt. Vội vàng xuống giường, quỳ bên cạnh hắn, đỡ hắn dậy.



Sao rồi?
Từ trên xuống dưới xem xét một lượt.



Chỗ này, chỗ này…
Lôi Tuấn Vũ chỉ vào phần eo. Lãnh Tử Tình thuận thế nhìn theo, hắn lại còn chỉ…



Á!

Lôi Tuấn Vũ cười ranh mãnh, kéo Lãnh Tử Tình đến trước người, xấu xa nói:
Vợ yêu, dáng vẻ em không mặc quần áo là đẹp nhất!




Đê tiện!
Lãnh Tử Tình không mảnh vải che thân như vậy ở trên người hắn, cảm thấy cả người mất tự nhiên.



Anh bị ngã là sự thật, em lo lắng cho anh cũng là sự thật, anh đê tiện ở chỗ nào? Chẳng lẽ chồng muốn vợ mình mà lại phải lén lén lút lút sao?
Lôi Tuấn Vũ nói rất đáng thương.



Vợ? Anh cũng không thiếu nhỉ!


Anh xin thề: từ khi anh lấy Lãnh Tử Tình, anh chỉ yêu một mình cô ấy, chỉ làm chuyện đó với một mình cô ấy, chỉ thích thân thể của một mình cô ấy…




Được rồi!
Lãnh Tử Tình lấy tay bịt miệng hắn lại, sao lại còn nói ra những lời buồn nôn như vậy chứ!



Vợ yêu, hết giận rồi?
Lôi Tuấn Vũ ôm cô vào lòng,
Chúng ta làm hòa nhé.



Lãnh Tử Tình lườm hắn một cái:
Lôi Tuấn Vũ, muộn rồi, anh mau đi làm đi. Đừng có ở đây lộn xộn nữa.




Anh và vợ yêu làm hòa là quan trọng nhất.




Được rồi, không thấy chán à. Đêm qua làm chưa đủ hả?




Vợ yêu ngọt như vậy, sao có thể muốn đủ?




Thế là, Lôi Tuấn Vũ cả ngày không đi làm. Lãnh Tử Tình làm đồ ăn ngon, lại còn phải mang vào phòng ngủ. Bởi vì hắn nói, một chút sức lực hắn cũng không có, đều bị Lãnh Tử Tình vắt kiệt rồi.


Lãnh Tử Tình chán nản chỉ biết đảo trắng mắt. Đều nói đàn ông càng già càng giống trẻ con. Lôi Tuấn Vũ vẫn chưa già mà, sao lại giống như trẻ con vậy.



Anh tự ăn đi!


Không, em bón cho anh…


Anh không biết xấu hổ à? Á, anh làm gì vậy…




~~>HOÀN<~~
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 365 Ngày Hôn Nhân.