XII - Chương 3


Số từ: 1482
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn Thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học

Cái hay của phần tiêu đề này nằm ở chỗ nó làm hội đồng tuyển quân bối rối ít nhất hai tháng,
Big Loomis giải thích với Joe trong văn phòng của ông ta ở tầng trên cùng.
Trong thời gian đó, một người khôn ngoan có thể đã ở Nepal... hay Shinjuku.
Ông ta đưa ra một tờ giấy khá xịn trông có vẻ trang trọng, phía trên cùng ghi:
Văn phòng:
1283 Cadwallader
ĐT: Tuscarora 4-1286; 4-1287; 4-1288
TIẾN Sĩ J. LOOMIS CARGILL
Phạm vi hành nghề: điều trị các bệnh tâm thần
Chỉ tiếp khách có hẹn trước

Trước tiên, nó chẳng đề tên thành phố nào cả, vì vậy họ không thể cử nhân viên điều tra đến được. Địa chỉ 1283 Cadwallader nghe có vẻ gây ấn tượng đặc biệt. Cậu chú ý là cả địa chỉ và điện thoại tôi đều dùng tên có bốn âm tiết. Ở Mỹ một cái tên bốn âm tiết nghe rất kêu cũng có giá trị ngang ngửa tiền trong ngân hàng. Nhưng những người từng được tôi giúp đỡ đã nói rằng điều khiến họ thực sự ngập ngừng là ba số điện thoại ấy. Ở Mỹ thì đó là dấu hiệu chắc chắn làm ăn phát đạt. Người ta nhìn thấy chúng là nghĩ, ‘Chắc hẳn người này là một nhân vật quan trọng. Tốt hơn hết đừng kiếm cách chơi ông ta.’ Nhưng cá nhân tôi thì cho rằng chính cái tên J. Loomis Cargill mới làm nên chuyện. Bởi thành phố nào ở Mỹ cũng đều có anh Joe Này hay chàng Jim Nọ, vốn ngay từ lúc sinh ra đã là một anh chàng rất đỗi bình thường và cho đến khi lớn lên vẫn tiếp tục rất đỗi bình thường như thế cho đến một ngày đầy ý nghĩa, anh ta nảy ra sáng kiến tự gọi mình là J. Worthington Scalier. Chỉ một hành động này thôi cũng đã khiến cả cộng đồng phải chú ý đến thông điệp: ‘Tôi muốn mọi người coi trọng tôi!’ Và vì chúng ta thường có khuynh hướng chấp nhận một người theo đúng như mong muốn của anh ta, chúng ta đã giúp anh ta trở thành J. Worthington Scalier, người đàn ông có của. Nước Mỹ đầy rẫy kẻ nhạt nhẽo đáng tởm sẽ vẫn cứ nhạt nhẽo đáng tởm như vậy nếu chỉ được cộng đồng biết đến dưới cái tên đơn giản Jim Scalier, nhưng cứ để anh chàng J. Worthington hay ho ấy ra mắt đi, kẻ nhạt nhẽo sẽ biến ngay thành một nhà lãnh đạo cộng đồng, nếu ta thích. Tôi đoán với cái tên J. Loomis Cargill, tôi đã giúp hơn một trăm bạn trẻ không phải nhập ngũ. Nếu tôi mà đệ trình thư với danh nghĩa Joe Cargill, các ủy ban quân dịch sẽ cười khẩy, ‘Dẫn con lừa ấy đến đây ngay.’ Mấu chốt thực sự nằm ở cái thông báo được trình bày bằng kiểu chữ nhỏ hơn. Phạm vi hành nghề. Mấy từ thần diệu! Chúng có nghĩa anh không chỉ là một thầy thuốc tư nhân vớ vẩn làm việc mười sáu giờ một ngày, đi thăm bệnh tận nhà, cứu sống người ta. Một khi đã trưng mấy chữ đó lên tủ kính tức là anh đã leo lên một quỹ đạo mới toanh. Anh đã thành đạt rồi, chàng trai ạ. Anh vào cầu rồi. Anh ngồi không một chỗ và kiếm được thù lao hậu hĩnh mà chẳng cần phải làm những việc đáng ghét như đỡ đẻ. Thế đấy, liệu ủy ban quân dịch nào dám phớt lờ bức thư của một bác sĩ có phạm vi hành nghề rõ ràng, một người có tên là J. Loomis, và có ba số điện thoại chứ?


Cái bằng tiến sĩ thì sao?
Joe hỏi.

Tôi là tiến sĩ thật,
Big Loomis đáp.
Môn giáo dục thể chất, trường Sư phạm Trung tâm Texas. Đó là một trường cao đẳng dạy bóng bầu dục cho người da đen. Một nhóm chuyên nghiệp ở Chicago viết luận văn hộ tôi. Tôi chơi ở vị trí hậu vệ... trong bảy năm... với ba cái tên khác nhau. Chúng tôi thay đổi đội chơi ba năm một lần để người ta không nhận ra tôi... hay mấy gã hề khác trong đội chúng tôi.


Ông chơi tốt chứ?


Khá tốt. Nặng hơn một trăm cân và có thể chơi cùng các cầu thủ chuyên nghiệp... Đội Rams bắt lính. Tôi nói với huấn luyện viên tôi đã chơi chuyên nghiệp bảy năm rồi, nhưng ông ta chẳng thấy chuyện đó có gì hay ho. Tôi phản đối lệnh nhập ngũ, nhưng gia đình tôi toàn người vô thần, vì vậy tôi không thể viện lương tâm ra làm lý do phản đối. Thế nên tôi đành dùng biện pháp mạnh.


Như thế nào?
Joe hỏi.

Ăn. Trong vài tháng, tôi đã lên gần năm mươi cân.


Như thế nào?


Thân hình như cậu thì không làm thế được đâu. Tôi tăng cân bằng cách ăn chuối, bánh pho mát và sữa lắc.


Có hại sức khỏe không?


Tôi cho là có. Các bác sĩ bảo tôi sẽ giảm vài năm tuổi thọ. Nhưng thà thế còn hơn chết ở tuổi hai mươi hai tại Việt Nam.
Ông ta ngập ngừng rồi nói thêm,
Tất nhiên, một khi đã thành công với vụ quân dịch này rồi, tôi sẽ giảm cân cũng nhanh như khi béo lên. Chính vì thế tôi mới sống ở tầng trên cùng. Leo lên leo xuống là một cách tập thể dục rất hiệu quả. Cậu biết không, tôi thường leo một trăm bậc mười ba lần mỗi ngày đấy, và bao giờ khỏe khoắn hơn, tôi sẽ đi mười bốn lần. Nào, bây giờ đến vấn đề của cậu.

Ông ta chăm chú lắng nghe trong lúc Joe trình bày sơ qua những lần đương đầu của anh với ủy ban quân dịch ở California và kể về bức thư cảnh cáo ở Moçambique cũng như những cuộc tranh luận của anh với Harvey Holt.
Một trường hợp kinh điển,
Loomis nhận xét.
Không có khả năng miễn quân dịch do quan điểm tôn giáo. Không bị xếp vào dạng thiếu sức khỏe. Không hèn nhát. Không rối loạn thần kinh. Chỉ là thêm một người đàng hoàng sáng sủa không muốn làm hỏng đời mình ở Đông Nam Á. Tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên thử Little Casino. Cậu đã cân nhắc ý nghĩa của nó chưa?


Rồi.


Cậu đã đính hôn với cô gái xinh đẹp cùng phòng phải không?


Không, không!
Joe bật thốt như thể đính hôn với cô gái mà mình đang sống chung là điều không thể tưởng tượng được.
Tôi nghĩ cô ấy tán thành biện pháp Little Casino. Cô ấy đã bị cớm làm cho khốn khổ một phen rồi.

Big Loomis ra ngồi trước máy chữ và một lúc sau đưa cho Joe một tờ giấy mới cứng, chữ đánh máy cách quãng rất đều, trong đó có một đoạn viết:
Việc tuyển bệnh nhân này vào các lực lượng vũ trang sẽ là một hành động điên rồ vì anh ta đã có mấy năm nghiện ma túy. Từ mười bốn tuổi, do sự dụ dỗ của một cô gái Mexico làm việc cho cha mẹ anh ta, anh ta bắt đầu hút cần sa. Anh ta nhanh chóng nâng cấp lên hashish, LSD và bây giờ thì ngày nào cũng phải sử dụng heroin. Nếu muốn cai nghiện, anh ta cần ít nhất tám tháng điều trị tập trung trong bệnh viện. Do ảnh hưởng của ma túy, anh ta đã bộc lộ một cách rõ ràng những biểu hiện của chứng rối loạn tâm thần đến nỗi sẽ là tội ác nếu đặt anh ta vào bất cứ vị trí nào liên quan đến súng đạn hoặc an toàn của người khác. Như bình thường, tôi sẽ đề nghị ngay tức khắc cho anh ta nhập viện dưới sự giám sát, nhưng thể chất của anh ta quá yếu nên tôi buộc phải khuyên cha mẹ anh ta giám sát chặt chẽ cho đến khi anh ta đỡ gầy yếu và có thể chịu được cách điều trị tại bệnh viện như tôi đã định. Trong tình hình hiện tại, đưa con người đáng thương này vào quân ngũ chỉ là hành động lãng phí của công vì các ông sẽ phải cho anh ta nhập viện ngay lập tức mà chẳng mấy hy vọng tình trạng anh ta sẽ cải thiện được đến mức việc anh ta tham gia đời sống quân ngũ sẽ giúp ích cho các ông hay cho đồng đội của anh ta.
Nhận xét mang tính chuyên môn.
J. Loomis Cargill
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập).