III - Chương 7


Số từ: 844
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Mỗi lần tôi kể lại các sự kiện này cho những người lớn tuổi hơn không có con cái - hoặc con gái họ đã lấy chồng đàng hoàng và đang ở độ tuổi ngoài bốn mươi họ đều phẫn nộ hỏi tôi:
Sao ông không ngăn cô ta lại?

Tôi thanh minh,
Làm sao tôi có thể ngăn cản một cô gái cứng đầu cứng cổ mười bảy tuổi đã quyết nổi loạn? Khi nhận thấy có cố gắng tranh luận với cô ấy cũng vô ích, tôi có thể kêu gọi sự giúp đỡ của tổ chức xã hội nào được chứ? Và khi xã hội lại bênh vực con trẻ và kết tội cha mẹ thì một người ngoài có thể làm được gì?

Những câu hỏi vặn của tôi lại gây ra cuộc tranh luận gay gắt; những lời khuyên tôi thường xuyên nhận được nhất là:

Ông có thể quất cho cô ta một trận.


Ông có thể nhốt cô ta trong phòng.


Ông có thể lo liệu để cô ta không có tiền.


Ông có thể yêu cầu cảnh sát giúp đỡ.


Ông có thể tống cô ta vào tù vì tội hút cần sa.


Ông có thể đuổi cô ta ra khỏi nhà.
(Lời đề xuất này làm tôi lúng túng vì tôi thấy hình như đó chính là điều Monica đã tự ý thực hiện. Cuộc tranh luận tập trung vào điểm đó, nhưng có vẻ như một gia đình sẽ giành được thế chủ động nếu đuổi cô con gái ra khỏi nhà một ngày trước khi cô ta quyết định tự nguyện bỏ đi).

Ông có thể bảo cô ta ngồi xuống và nói cho cô ta hiểu điều hay lẽ phải.


Ông có thể rèn cô ta vào kỷ luật.


Ông có thể đề nghị một tổ chức nào đó can thiệp và giúp đỡ.
(Khi tôi hỏi,
Ông bà định nói tổ chức nào ở Vwarda? Hoặc ở London, cách xa hàng ngàn dặm?
thì phản ứng khá yếu ớt,
Thể nào cũng phải có ai đó giải quyết được chứ.
Có đấy, nhưng Monica không chịu nghe họ).

Đáng lẽ ông phải làm cho cô ta hiểu rằng cách cư xử của cô ta là vô đạo đức chứ.

Khi những đôi vợ chồng trẻ hơn có mặt trong đám người ấy, họ lắng nghe gợi ý của các ông bà lớn tuổi hơn, không phát biểu gì, mà nhè nhẹ lắc đầu ra chiều không nhất trí, gạt bỏ mọi đề xuất vì chúng không thực tế, và tôi cho rằng bản thân các bậc cha mẹ ấy cũng có những người con mà họ đang cố gắng dẫn dắt vượt qua thời kỳ đặc biệt khó khăn đó, và họ đã rút ra được bài học là những gợi ý đưa ra một cách nhanh nhảu như vậy không khả thi lắm... không khả thi vào cuối tháng Ba năm 1969.
Tôi còn nhớ trong một nhóm người như vậy có một ông quan điểm khá khắt khe,
Đơn giản thôi, tôi sẽ cắt hết không cho nó một xu nào và đuổi ra khỏi nhà,
và một ông bố trẻ hơn đáp lại,
Tôi cũng sẽ làm như vậy. Nhưng việc gì sẽ xảy ra khi nó quay về nhà ba tuần sau đó? Không xu dính túi? Đứng ngoài cổng nhà ông gõ cửa xin vào? Chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?


Tôi sẽ...


Đó là con gái ông. Mười bảy tuổi. Ở ngoài cửa. Ông sẽ làm gì nào?


Tôi sẽ...
Người đàn ông lớn tuổi bảo thủ bắt đầu lúng túng.

Tôi cũng sẽ làm như vậy,
ông bố trẻ nhất trí.
Tôi sẽ mắng cho nó một trận, tôi sẽ dọa dẫm đủ kiểu, tôi sẽ bảo nó đừng mong nhận được một xu tiền tiêu vặt nào của tôi nữa, nó phải lo mà kiếm lấy một công việc, và sau đó ông có biết tôi sẽ làm gì không?


Ông sẽ mở cửa,
một ông bố trẻ khác nói.

Ông nói đúng, tôi sẽ làm như vậy và cả ông nữa,
ông ta nói với người đàn ông lớn tuổi kia.
Nhưng vợ của một trong số những người đàn ông trẻ nói:
Tôi cho rằng điều tốt nhất người cha người mẹ có thể làm thời buổi này, khi xã hội từ chối giúp đỡ chúng ta và khi mà đến cả trường học và nhà thờ cũng bất lực, là phải bắt đầu ngay từ lúc đứa con còn trong nôi, dùng cách riêng của mình trao cho nó ý thức về các giá trị... Tôi nói nhầm rồi. Tôi không có ý là trao cho. Tôi muốn nói là giúp nó phát triển ý thức về cái sai, cái đúng... một điều gì đó nó muốn nắm giữ thật chặt vì chính nó đã thực hiện điều đó... Ý tôi là, các vị nên thể hiện sự quan tâm của mình từ trước, từ rất lâu trước đó.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập).