III - Chương 8


Số từ: 3081
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Khi tới Torremolinos, Dietrich và Monica thuê phòng tại Brandenburger, một khách sạn Đức đồ sộ nhìn ra Địa Trung Hải, và suốt sáu ngày hạnh phúc họ đã sống trong không khí ấm áp của các Bierstube[22], bánh mì đen và sườn rán. Chiếc máy quay đĩa ở Black Forest, tên hộp đêm của khách sạn, gần như toàn chơi nhạc Đức, nhưng sức hấp dẫn chủ yếu ở nơi đó là không khí vui vẻ và ít phô trương. Mọi cuộc chuyện trò quanh những chiếc bàn gỗ lau chùi sạch sẽ đều bằng tiếng Đức, nhưng khi Dietrich giải thích là Monica không biết ngôn ngữ đó, quá nửa số khách du lịch đều có thể nói chuyện với cô bằng tiếng Anh, và kể cho cô rất nhiều câu chuyện thú vị về Torremolinos. Và bao giờ cũng có ai đó thời kỳ trước Thế chiến I đã có một người họ hàng từng sống một thời gian tại thuộc địa cũ của Đức ở Tây Nam Phi, một vùng đất chủ yếu là sa mạc và những thị trấn nhỏ thiếu tiện nghi với các dãy lều tôn múi, nhưng trong ký ức lại vô cùng quyến rũ.
Chú Peter luôn nói rằng đó là những năm tháng tốt đẹp nhất trong đời chú,
một người phụ nữ có tuổi bảo Monica.
Cô thật may mắn được biết châu Phi.

Đó đang là tháng Ba và nước biển quá lạnh để bơi lội, cho dù Dietrich đã thử một lần khi mặt trời tỏa nắng rạng rỡ.
Quá nhiều nước đá,
anh thông báo, và họ dành thời gian còn lại loanh quanh gần khách sạn, làm tình hai ba lần một ngày và làm cho mình thỏa mãn với khoái lạc tìm thấy ở nhau. Thời gian này giống như tuần trăng mật mãnh liệt được tăng thêm phần hứng thú bởi thực tế là khi nó qua đi, họ có thể sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Một buổi chiều nhàn rỗi Monica nằm trên giường, mệt lử, và di ngón tay trở dọc mũi người tình.
Cuối cùng em cũng được biết một người đàn ông là thế nào,
cô nói với anh.
Em nghĩ em đã biết hết những gì cần biết, nhờ có anh, và từ nay trở đi em có thể kén chọn mà không bị nam tính kích thích quá mạnh.

Dietrich nói,
Còn khối thứ phải học. Chẳng hạn như,
và anh vòng hai bàn tay mạnh mẽ quanh cổ cô,
em có tưởng tượng được những hoàn cảnh có thể dồn anh đến chỗ giết em không?


Tất nhiên!
cô đáp, rồi kể cho anh nghe trò tai ác với thầy giáo dạy nhạc ở Anh.
Khi hắn ta không biết chính xác phải làm gì, em phá lên cười và nói một câu thực sự quá quắt. Không, em sẽ không nhắc lại đâu. Thế là hắn đờ mặt kinh khủng và em hiểu rằng những lúc như vậy hắn có thể muốn giết một ai đó đến thế nào. Em không cảm thấy thật sự sợ hãi. Nói cho đúng thì em rất tiếc đã làm tổn thương hắn. Vậy là em quặp hai chân quanh người hắn, kéo xuống mà chỉ cho hắn thấy phải làm gì và thế là mọi nỗi đau đều tan biến khỏi lòng hắn.


Nhưng em có tưởng tượng được mặt khác không?
Dietrich hỏi.
Như khi anh trở về sau một chuyến bay dài tới Johannesburg... Anh kiệt sức... thần kinh anh căng thẳng... như những mũi kim. Còn em thì đã không làm tình trong chín ngày liền và đang đợi anh, còn anh lên giường mà gần như bất lực.
Anh kéo chăn xuống, sờ các bộ phận trên cơ thể cô, một cách bình thản, và nói:
Em biết mình vẫn đẹp như trước... nhiều đàn ông tìm cách lên giường với em trong lúc anh đi vắng... thế mà anh lại không thể hiện chút ham muốn nào... điều duy nhất anh muốn là được ngủ một giấc. Em cũng hiểu cả điều đó nữa chứ?


Với cách anh thể hiện trong năm ngày vừa qua thì khó mà tin được lắm,
cô đáp.

Nhưng nó vẫn xảy ra,
anh khẳng định với cô, và cô bổ sung chút hiểu biết này vào vốn liếng của mình.
Đến lúc anh phải rời khỏi đó, cô tiễn anh ra sân bay, nhìn anh bước lên chiếc máy bay đi Đức, rồi bỏ đi, không hề bị xáo động vì việc cô sẽ không gặp lại anh nữa. Họ đã đôi lần nói chuyện về vợ và hai đứa con của anh và anh thú nhận anh rất yêu vợ con; hơn nữa, cô biết anh không tham gia những chuyến bay của hãng Lufthansa tới Tây Ban Nha và chỉ một sự kiện bất ngờ nào đó mới đưa anh trở lại cuộc đời cô. Khi chiếc máy bay Đức đã cất cánh, cô mỉm cười nhớ lại thân hình cao lớn, đầy nam tính của anh, và sau đó cô sẵn sàng gạt bỏ mọi hình ảnh về anh ra khỏi tâm trí; anh đã dạy cô tất cả những gì cô muốn biết và cô sẽ mãi biết ơn anh vì những bài học dịu dàng và vui vẻ đó. Vẫy tay vĩnh biệt chiếc máy bay khi nó lao về phía Địa Trung Hải, cô nhủ thầm: Sau một ông bán sô cô la, một thầy dạy nhạc và một quan chức chính phủ luôn hoảng sợ, mình cần anh ấy. Nhưng giờ thì sao đây?
Hiện tại cô có một trăm bốn mươi bảng Anh, cộng thêm khoản đảm bảo từ một tài khoản ủy thác nhỏ ở London do ông ngoại cô để lại. Các chế hạn về tiền tệ ngăn không cho cô nắm toàn bộ số cổ tức hàng năm của tài khoản này, nhưng cô vẫn đủ tiền để sống ngay cả khi cha cô không gửi cho cô một xu nào từ khoản lương hưu của ông. Do đó, cô không hề cảm thấy lo lắng trong lúc ngồi trên xe buýt quay về trung tâm Torremolinos, một nơi cô vẫn còn mù mờ vì khi ở với Dietrich cô chỉ ở trong khách sạn Đức và năng lui tới các hiệu ăn Đức.
Cô xuống xe ở chỗ quầy báo, tình cờ lang thang tới một quán bar có phần sân lộ thiên trũng hơn mặt đường, và tại đó tìm được một chiếc bàn có tầm nhìn khá đẹp để quan sát du khách qua lại. Chiều hôm đó trời nắng và lần đầu tiên cô nhận ra đám thanh niên cư trú ở làng này thú vị biết bao. Trong mấy phút đầu cô nhìn thấy khoảng hai chục người Thụy Điển ưa nhìn, cả một đoàn thanh niên Pháp hấp dẫn. Mấy người Mỹ cao to lê chân qua, và cô tự hỏi làm sao những người vô tổ chức như vậy lại dám chiếm đoạt địa vị của nước Anh trong vấn đề đế quốc; cô không có chút ấn tượng nào với con gái Mỹ, phần lớn bọn họ có vẻ như không được tắm rửa.

Cô là người Anh?
một chàng trai dừng lại, tựa người vào bàn cô hỏi.

Không,
cô nói dối. Lúc này cô không muốn nói chuyện với đồng hương, vậy là chàng trai bỏ sang bàn khác.

Chúng tôi ngồi cùng được không?
một giọng nói lạ đề nghị, và cô ngước lên, nhìn thấy hai sinh viên Nhật trông hết sức gọn gàng tươm tất. Không cần lời mào đầu, cả hai thanh niên tự giới thiệu họ đã học ở Mỹ và đang đi du lịch khắp châu Âu trước khi trở về nhà.
Cô từ đâu đến?
họ hỏi.

Vwarda,
cô đáp, tin chắc câu trả lời này sẽ chấm dứt cuộc nói chuyện, nhưng cô đã không biết về người Nhật.

Chà, ra thế!
một trong hai người kêu lên.
Congo thuộc Anh cũ. Kim cương, lưu huỳnh, thiếc. Tổng thống M’Bele làm ăn ra sao? Một ngày nào đó họ sẽ sát nhập với Zambia chứ?


Làm thế quái nào mà anh biết tổng thống M’Bele?
Monica hỏi, vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.

Công ty của cha tôi có nhiều thương vụ với Vwarda... Tanzania... cả hai quốc gia Congo.


Công ty cha anh kinh doanh gì?


Thép. Chúng tôi cung cấp thanh quấn dây cho đập nước ở Vwarda.

Họ nói đủ thứ chuyện, rồi hỏi không biết họ có thể mời cô đi ăn tối được không.
Các anh có tìm được cô gái nào nữa không?
Cô hỏi, và họ đi từ bàn này sang bàn khác cho đến khi gặp một cô gái Pháp nhàn rỗi cũng đang tìm xem có gì để làm không. Bốn người thong thả đi xuống một quán cá gần bờ biển, ngồi ở đó hàng giờ nói tiếng Pháp và bàn về những miền đất tươi đẹp trên thế giới.
Gần nửa đêm, một anh người Nhật hỏi,
Monica, em đã tới Arc de Triomphe lần nào chưa?
Và khi cô lắc đầu, anh ta reo lên,
Đêm nay mới chính là đêm!
Rồi họ leo lên đồi quay lại trung tâm thành phố, mua vé vào vũ trường, và ngay khi Monica đặt chân vào gian phòng đông nghịt, ầm ĩ ấy, cô đã cảm thấy như đang ở nhà, vì tiếng nhạc ầm ầm như sấm chính là cái cô cảm thấy thiếu trong thời gian ở bên những người Đức điềm tĩnh.
Đây mới là âm nhạc đích thực chứ!
cô hét lên, lao vào sàn nhảy chật hẹp và bắt đầu một trong những vũ điệu mà trong đó, không cần bạn nhảy, cô thực hiện nhiều động tác xoay tròn khác nhau có từ thời những ngôi đền cổ xưa nhất ở Hy Lạp và những túp lều tăm tối nhất ở châu Phi. Uốn mình như thể thân hình đã bị tháo rời khớp nối, cô vung tay chân tạo thành các hình dáng góc cạnh khó mà liên tưởng với cử động bình thường, rồi giật mạnh đầu và vai theo những cách rất lạ lùng, không để ý đến nhịp điệu đặc trưng của dàn nhạc điện tử. Màn trình diễn thật lạ mắt và đầy đam mê, toàn bộ đám thanh niên nhìn thấy cô trong đêm đầu tiên đó đều để ý đến vẻ đẹp của cô và truyền tai nhau,
Đó là cô gái từ Vwarda đến,
và nguồn gốc ngoại lai ấy đã giúp cô xác lập vị trí của mình trong bối cảnh Torremolinos.
Cô tìm được một phòng ở Berkeley Square, một trong những khách sạn Anh, nhưng ít khi có mặt ở đó vì tối nào cô cũng la cà ở các quán bar cho đến khi vũ trường Arc de Triomphe mở cửa, rồi vào đó nhảy, và không lâu sau cô đã thu hút được một nhóm thường xuyên theo đuôi, những thanh niên quốc tịch khác nhau làm tất cả những gì có thể để được lên giường với cô, còn có cả một vài thiếu nữ Anh và Mỹ, những người cảm nhận được bằng trực giác rằng Monica ở đâu thì nơi đó sẽ có thú vui. Họ ngồi trong vũ trường hết đêm này sang đêm khác, giữa tiếng nhạc inh tai đến nỗi không thể trò chuyện được, vậy mà bằng cách nào đó họ vẫn nói được với nhau và thậm chí còn tiến hành những cuộc tranh luận nghiêm túc bằng phương pháp dùng ký hiệu bí ẩn mà bất cứ người nào trên hai mươi lăm tuổi đều không thể hiểu được.

Vậy đấy, anh biết...


Chuyện tầm phào... như ông già tôi ấy... ông già thích thế... huênh hoang.


Như tôi đã nói...


Được, tôi chấp nhận. Tôi chấp nhận nó là quy mô kinh tế lớn. Anh biết đấy, đúng như những gì anh nói.


Anh bạn, anh chơi nó bằng đàn moog, ông già tôi vẫn không... anh biết đấy.


Phải, nhưng nếu nó khiến họ hạnh phúc - sao anh lại lo lắng?


Đúng như anh nói - ai bác bỏ được điều đó?

Đoạn trên là một cuộc tranh luận triết học về sự tồn tại của linh hồn, trong đó những người tham gia thống nhất rằng quan điểm bất khả tri đối lập với thuyết vô thần triệt để. Trong những cuộc thảo luận như vậy, Monica đã thu hút được các trí thức trẻ xuất thân từ trường Sorbonne và Oxford, với những người này cô duy trì cuộc thảo luận song ngữ chóng vánh, tự động chuyển từ tiếng Anh sang tiếng Pháp. Thỉnh thoảng, nhóm của cô cũng nói được thành câu hẳn hoi.
Một đêm, khi hai sinh viên Nhật cùng cô đi bộ về khách sạn, Monica chợt cảm thấy hẫng hụt khi hai người thông báo hôm sau họ sẽ bay về nước. Cô hôn tạm biệt từng người, nhưng rồi nảy ra một ý nghĩ thú vị,
Sao không ở lại với em đêm nay?
Vậy là cả ba lẳng lặng đi qua cửa sau và lẻn vào phòng cô mà không ai nhìn thấy.
Cô nhanh chóng cởi quần áo và nhảy lên giường, ra hiệu cho họ nếu thấy có chỗ thì cứ việc ngủ bên cạnh cô, vậy là họ cởi đồ rồi chui vào chăn, mỗi người một bên, và một lát sau, một người nói,
Anh muốn làm tình với em. Saburo có thể ngủ trong phòng tắm,
nhưng cô bảo,
Em nghĩ chúng ta không nên làm tình thì hơn. Chỉ ngủ thôi.

Sáng hôm sau ai đó đã tố cáo cô với viên quản lý khách sạn, và ông ta tuyên bố một cách kiên quyết,
Chúng tôi không bỏ qua một việc như thế này, đặc biệt với người phương Đông,
cô đáp lại là quỷ tha ma bắt ông ta đi, thế là ông ta yêu cầu cô rời khỏi khách sạn... ngay lập tức, cô bèn gọi hai sinh viên Nhật nhập hội rồi họ cùng nhau đi ra, và cô hét vọng lại,
Ông có thể gửi đồ của tôi đến Arc de Triomphe.

Bốn giờ chiều, khi Monica đang ngồi ở đó thì cô hầu phòng ở khách sạn mang hành lý đến, một chiếc va li nhỏ bằng bìa cứng mua ở Málaga và chiếc túi xách cô cầm theo khi trốn khỏi Vwarda.
Em định đi đâu đấy?
một giọng dễ nghe hỏi, và khi ngước lên cô thấy một thanh niên trông khá hấp dẫn, tự giới thiệu tên là Jean-Victor.

Em bị tống khỏi khách sạn,
cô đáp.

Một chuyện nghiêm trọng, anh hy vọng thế.


Không. Em cho hai anh chàng người Nhật rất dễ mến ngủ cùng giường.


Được đấy! Một cô nàng đi theo cổ động cho ban nhạc pop đây.


Làm ơn tẩy rửa đầu óc cho sạch sẽ đi.
Cô cười to và chỉ một cái ghế.
Ở đâu có chỗ tử tế để trú tạm đây?


Em bao nhiêu tuổi?


Em là một phụ nữ tự lực,
cô đáp.

Bạn gái anh đến rồi,
Jean-Victor nói.
Sandra, đây là... Tên em là gì nhỉ?


Monica... Braham.


Cậu là người tớ đã đọc tin... trong báo London.


Tớ ư?


Đúng vậy! Cha cậu là một ông gì đó đại loại cũng nổi tiếng. Ông ấy đang yêu cầu cảnh sát tìm xem cậu ở đâu. Cậu trốn khỏi một nơi nào đó ở châu Phi, đúng không?


Lạy Chúa! Báo với chả chí. Nếu biết cha tớ, cậu sẽ hiểu sao ông ấy lại đưa lên báo. Cậu đọc được ở đâu?

Sandra giải thích rằng cha cô đã gửi từ London một bài báo được cắt rời, răn đe cô đừng có làm bất cứ việc gì điên rồ như thế.
Tớ tự hỏi không biết cha tớ nghĩ tớ đang làm gì ở đây?
Sandra hỏi với vẻ bối rối thành thật.

Cậu còn giữ bài báo đó không?
Monica hỏi.

Dưới kia, trong ổ của bọn tớ.

Sandra bèn đề nghị, vì Jean-Victor có việc phải ở lại thành phố cho nên cô sẽ dẫn Monica về nhà cho xem bài báo, vậy là họ rời khu trung tâm, Sandra cầm cái túi nhỏ, còn Monica xách cái va li nhẹ. Chẳng mấy chốc hai cô gái đã nhận ra họ rất tâm đầu ý hợp, và về đến nhà mới được một lúc - Monica khen nơi đây thật tuyệt vời - Sandra đã nhiệt tình nói,
Trong góc có cái túi ngủ cũ đấy. Sao cậu không sống luôn ở đây nhỉ?


Có được không?


Sao không chứ? Chúng tớ thường xuyên có bạn đến ngủ dưới sàn nhà mà.


Ai ngủ ở cái giường kia?


Một cô gái Na Uy dễ thương, cậu sẽ quý cô ấy cho mà xem, và một anh người Mỹ tuyệt vời... rất ít nói và cư xử tử tế lắm.


Này, nếu các cậu đã thành hai đôi rồi...


Không phải vậy đâu... không thực sự như vậy.
Rồi Sandra kéo cái túi ngủ bằng vải kẻ ô vuông ra, trải trên sàn nhà giữa hai chiếc giường để Monica nằm thử.
Không tệ,
Monica nhận xét, và đó là dấu hiệu đầu tiên cho thấy các bạn trẻ này chấp nhận cô là thành viên của nhóm, cô được mời ăn tối, được giới thiệu với cô gái Na Uy Britta và anh người Mỹ tên Joe trông coi quầy rượu trước khi ai đó nghĩ đến chuyện hỏi cô,
Nhân tiện hỏi một câu, cậu có tiền nong gì không?


Một chút nhà chu cấp cho thôi.


Em đúng là một người trong nhóm chúng tôi rồi,
Jean-Victor tuyên bố, và Monica hỏi,
Có ai có điếu cần sa nào không? Để chúng ta coi như ăn mừng?
Britta và Joe ra hiệu họ không dùng cần sa, nhưng Jean-Victor và Sandra nói có rồi lấy một hộp thuốc lá lịch sự mang từ Tangier về, và sau khi Monica hít hơi đầu tiên thật sâu, cô nói, một cách sành điệu,
Đã đời hơn thứ bọn em kiếm được ở Vwarda.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập).