V - Chương 8


Số từ: 2347
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Khi mối quan hệ vui vẻ với hai cô Pamela đã qua, Yigal mới có thời gian thăm thú Torremolinos. Anh thích khu người Đức và nhiều lần dừng lại ở Brandenburger ăn bánh mì kẹp thịt. Dãy nhà chọc trời rộng lớn ở phía Đông cuối thành phố khiến anh bất ngờ, nhưng anh chủ yếu bị hấp dẫn bởi bờ biển dài vô tận mà dọc theo đó các doanh nhân địa phương đang xây những quán ăn tạm mùa hè, hàng dãy bãi dù che nắng sặc sỡ đủ sắc màu và nhà tắm dành cho khách đi bơi về. Nó thật tầm thường, xấu xí, đông đúc, ồn ào, náo nhiệt - và anh thích nó.
Anh không thích khách sạn Berkeley Square. Nó quá đậm chất Anh trong khung cảnh Tây Ban Nha, và dù đám thiếu nữ Anh xinh đẹp liên tục được đưa đến trong mỗi chuyến bay mới đều rất gợi tình, anh vẫn cảm thấy mình buộc phải hiểu về Tây Ban Nha nhiều hơn những gì căn cứ chật hẹp này cho phép.
Vì vậy anh bắt đầu lang thang quanh làng chài lâu đời, tìm kiếm một nét Địa Trung Hải nào đó nhưng chẳng thấy được gì vì anh không biết nên nhìn vào đâu. Cuối cùng anh đến khu Thụy Điển, nơi cửa hàng cửa hiệu nào cũng chỉ trưng biển bằng tiếng Scandinavia. Anh đứng lại quan sát khách sạn Northern Lights và hình dung trong vô vàn căn phòng của nó phòng nào cũng đều có một cô gái Thụy Điển đang chờ đợi. Đó chẳng phải thiên đường sao? Anh nghĩ thầm, nhưng những người Scandinavia duy nhất xuất hiện trong lúc anh đợi ở đó là một cặp vợ chồng Đan Mạch to béo cãi cọ về việc ông chồng đã hoang phí bao nhiêu đồng kroner để mua một chiếc áo len.
Anh đi dọc theo những con phố chật hẹp đông nghịt khách du lịch tháng Năm, và ít nhất một nửa số người anh gặp là các cô gái thích phiêu lưu đến từ nhiều nước châu Âu khác nhau. Thành phố này còn thú vị hơn so với những gì tấm áp phích quảng cáo hứa hẹn, anh nghĩ thầm, và chính trong lúc đang tính toán kế hoạch thuận lợi nhất để gặp gỡ một vài cô nổi bật trong số đó thì anh nhìn thấy tấm biển hiệu bắt mắt ở phía cuối một phố nhỏ: một khẩu súng Texas khổng lồ mang cái tên THE ALAMO.
Nếu nó mà cũng tệ như bộ phim ấy thì đó đúng là cái mình đang cần, anh nghĩ, len vội qua đám đông.
Nhìn qua cánh cửa mở hé, anh trông thấy một hình ảnh sẽ làm anh nhớ mãi cho đến cuối đời: một cô gái Scandinavia mặc váy ngắn, tóc màu vàng rơm, nước da sáng và đôi mắt lanh lợi. Lúc đó cô đang phục vụ bia, nhưng cô nhìn thấy anh đứng ngoài phố và mỉm cười, hàm răng trắng tạo thành hình vòng cung xinh xắn trên môi dưới. Chỉ trong một giây, anh đã biết cô là sự kết hợp hài hòa giữa sức quyến rũ không sao cưỡng lại của Pam-Mini và sự nữ tính dễ thương, vững vàng của Pam-Béo.
Như một người đàn ông tự nguyện bước vào phòng giam để gánh chịu cả cuộc đời tù ngục, anh tiến vào quán rượu nhỏ đó.
Anh chờ cho đến khi cô đã phục vụ xong các bàn, rồi nắm lấy cổ tay cô và hỏi với sự bạo dạn mà chính anh cũng không ngờ mình có,
Tên em là gì?


Britta. Còn tên anh?


Yigal. Anh từ Israel đến.

Cô quay sang một bàn toàn lính Mỹ và giới thiệu,
Các bạn, đây là anh Yigal từ Israel tới,
và cô chủ động đặt tay vào giữa lưng anh đẩy về phía nhóm lính Mỹ rồi tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Các anh lính trẻ rất quan tâm đến Israel và việc làm thế nào đất nước này giành được thắng lợi trong Cuộc Chiến Sáu Ngày.
Quân Ai Cập không phải là đối thủ dễ đánh bại như báo chí nói phải không?
Một anh lính người miền Nam hỏi.

Anh có thể cá như vậy. Xét về từng cá nhân thì họ rất dũng cảm. Chỉ huy của họ...
Anh giơ ngón tay lên mũi.

Các anh có tiếp tục đánh họ mười năm một lần không?


Không đâu. Sớm hay muộn thì họ cũng sẽ rút kinh nghiệm thôi. Đến lúc đó việc này sẽ là vấn đề của các bạn cũng như của chúng tôi.


Ô, không! Khỏi cần có thêm Việt Nam nữa.

Họ đang chuyện trò theo cách này, thăm dò thái độ của nhau, thì Britta quay lại mang bia cho Yigal, và khi cô đặt cốc xuống trước mặt anh, Yigal có cơ hội nhìn thẳng vào mắt cô, trong lòng anh dường như có trận động đất.
Cô gái ấy là ai?
anh hỏi khi cô đã đi.

Xin mời xếp hàng, chúng tôi bảo tất cả các chàng trai như vậy đấy. Cô ấy là người Na Uy. Cô ấy thậm chí còn dễ thương hơn vẻ bề ngoài nhiều. Và cô ấy thuộc về anh chàng ở quầy rượu.


Cưới chưa?


Sắp rồi.
Người vừa nói nhún vai, ngắm Britta một lúc, rồi hỏi,
Nhất hạng, hả?

Trong đám lính có một người Do Thái từ Atlanta, bang Georgia, và một số điều trong câu chuyện của Yigal nhắc anh ta nhớ đến vài bức ảnh được đăng tải trên báo chí Do Thái, vậy là sau mấy phút nghiên cứu người mới đến và để ý hơn đến những gì Yigal đang nói, anh lính quê Georgia này đập bàn tay phải xuống bàn đánh đét một cái và reo,
Tớ biết cậu là ai rồi! Ê, các bạn, các bạn biết ai đây không? Đây là anh chàng đã chặn đứng sáu xe tăng Ai Cập ở con đèo đó đấy.

Tất cả mọi người ngừng chuyện trò để nhìn anh chàng Israel, một thanh niên nhỏ nhắn mới mười tám tuổi, và qua thái độ bối rối của anh thì rõ ràng anh quả thực là người anh hùng đèo Qarash. Hàng loạt câu hỏi được đưa ra tới tấp, và anh phải mất một chút thời gian dùng cốc và gạt tàn dựng các biểu đồ trên mặt bàn.

Ý anh là chưa tới một trăm lính Do Thái ngăn cản sáu xe tăng? Và phá hủy bốn chiếc trong số đó?


Chúng được ém tại những vị trí cố định,
Yigal giải thích.

Này, Britta!
Một anh lính gọi.
Lại đây. Em có biết em đang phục vụ cho một người anh hùng quả cảm không?

Britta bước đến bàn, nghe thuật lại những gì anh chàng này đã làm, rồi hôn lên trán anh.
Anh đã chiến đấu vì tất cả chúng ta,
cô phát biểu.
Em biết. Cha em cũng làm như vậy.

Tại một chiếc bàn cạnh cửa ra vào, một người Mỹ từ nãy đến giờ vẫn ngồi theo dõi câu chuyện với vẻ điềm tĩnh dửng dưng chậm rãi đứng lên, như một cuộn dây đang trải ra, và lại gần chỗ Yigal. Anh ta là người da đen, trẻ, đẹp trai, để râu, ăn mặc thời trang. Đứng cao hơn Yigal, anh ta gõ nhẹ ngón tay trỏ vào anh và hỏi,
Cậu là anh chàng phá nổ xe tăng phải không?


Tớ là anh chàng trốn trong xe thông tin... sợ hết hồn.


Nhưng cậu có mặt ở đó chứ? Qarash, đúng không?


Tớ có mặt ở đó.


Nào, tớ muốn bắt tay cậu. Tên tớ là Cato. Tớ hay lui tới quán này, vì vậy chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau.

Cato kéo ghế lại và dồn dập hỏi Yigal một loạt câu: Làm sao ít người như thế lại có khả năng chống cự được nhiều người như thế? Quân Do Thái có những loại súng gì? Tại sao xe tăng không đơn giản nổ máy và dẹp tan toàn bộ chiến dịch? Ông Sabra làm sao khích cho quân mình bừng bừng khí thế đến mức đủ để ngăn chặn một chiếc xe tăng?
Sau bữa tối khá lâu cuộc chuyện trò mới chấm dứt. Suốt thời gian ấy, Yigal vẫn tìm cách để mắt đến Britta, và anh càng tin chắc hơn bao giờ hết đây là người con gái đáng được anh thương yêu... trong nhiều năm tới. Vì vậy anh không chăm chú nghe khi Cato hỏi,
Cậu đang trọ ở đâu?
Không nhận được câu trả lời, anh da đen lại hỏi,
Này người anh hùng, cậu ngủ ở đâu?

Thực ra, tớ đang tìm một chỗ nào đấy.


Cậu vừa tìm thấy rồi đấy, người anh hùng. Ở chỗ chúng tớ có một cái túi ngủ, và hoan nghênh cậu sử dụng nó.


Cậu ở chỗ nào?
Yigal hỏi.

Khu vực tốt nhất vùng lân cận. Dưới bãi biển.


Tớ có thể thuê một phòng... hay cái gì đó không? Ai là chủ nhà?


Một anh chàng người Pháp. Anh ta và bạn gái đang ở Marốc... mua sạch cần sa. Tớ đang sử dụng giường của anh ta. Có khối chỗ. Và cả một cái túi ngủ để không nữa.

Bằng trực giác, Yigal cảm thấy mến người da đen này và vì muốn biết rõ hơn điều gì đã khiến những người như vậy thực hiện vai trò của mình, nên anh muốn kết bạn với anh ta, nhưng ý thức trung thực bẩm sinh đòi hỏi anh phải thẳng thắn trao đổi với người lạ này.
Thật ra, cậu biết đấy, tớ không phải là người Israel thực sự. Ừm, nghĩa là, tớ đúng là người Israel, nhưng tớ còn có hộ chiếu Mỹ. Tớ học ở Detroit.


Này! Cậu học ở Detroit! Đám học sinh Detroit thế nào? Vụ náo loạn ầm ỹ ấy, chuyện gì đã xảy ra vậy?


Lúc đó tớ đang ở Israel. Tất nhiên, sau này tớ có nghe quan điểm của người da trắng. Nhưng khi cậu là người Do Thái...


Tớ thích cậu, Yigal. Tớ thực sự thích cậu đấy. Xuống dưới đó xem phòng đi.

Khi họ đến căn hộ, Cato đẩy cửa và để lộ hai cái giường. Yigal chưa kịp hỏi câu nào, Cato đã nói,
Mọi thứ đều sạch sẽ. Không có làm tình tập thể hay chuyện gì đại loại như vậy. Đây là giường của chủ nhà. Tớ sử dụng trong lúc anh ta ở Marốc. Cái này của Joe... rồi cậu sẽ gặp anh ấy. Và trong góc đằng kia là cái túi ngủ. Nó là của cậu đấy.


Tớ có thể đóng góp...


Cậu có thể lắm chứ! Tớ giữ sổ chi tiêu, chúng ta chia đều tiền bia, thức ăn và bất cứ thứ gì khác chúng ta dùng.


Tớ muốn nói tiền nhà.


Không phải trả tiền nhà.

Câu chuyện bị cắt ngang giữa chừng bởi một cô gái Anh tóc đen vô cùng xinh đẹp, dáng người mảnh mai và toát lên vẻ sắc sảo. Cô mở toang cửa, vứt đống túi đựng hàng xuống sàn và buông mình lên chiếc giường anh da đen vừa nói là của mình. Đá văng giày ra, cô kêu,
Em mệt lử rồi. Rót cho em một cốc gin, Cato. Bạn anh là ai đấy?


Đây là Yigal. Anh chàng Israel đã tiêu diệt xe tăng Ai Cập ở trên đèo đấy.


Có phải anh...
Cô gái nằm trên giường giơ bàn tay mảnh dẻ về phía anh, rồi ré lên thích thú và reo,
Chào mừng anh đến với cái túi ngủ! Chúng em có thể lợi dụng một người như anh đấy. Hãy giữ cái bọn châu Phi chết tiệt ấy ở đúng vị trí của chúng đi.

Cato bật cười với cô và nói,
Monica Braham. Cô con gái thoái hóa của một nhà quý tộc Anh thoái hóa.

Cả bọn uống rượu gin một lúc, sau đó Yigal nói tốt hơn hết anh nên đi lấy đồ của mình về, nhưng hai người kia nhất định bắt anh phải ở lại đêm đó và để mọi chuyện đến sáng. Vì vậy họ nói chuyện đến tận hai giờ sáng, về nước Anh, Vwarda, Detroit và tất cả những vấn đề cao xa của tuổi trẻ. Trước khi đi ngủ, Cato và Monica hút hai điếu cần sa nhưng không tỏ vẻ khó chịu khi Yigal nói anh không thích.
Khoảng bốn giờ sáng, anh giật mình tỉnh giấc trong chiếc túi ngủ khi nghe thấy tiếng ồn. Với tính thận trọng bằng trực giác anh cố không gây tiếng động, lo lắng chờ xem việc gì sẽ xảy ra, và trong ánh sáng lờ mờ, anh nhận ra một cặp trai gái nữa đã vào và đang chuẩn bị leo lên chiếc giường thứ hai. Với tính tò mò bẩm sinh, anh theo dõi họ cởi quần áo, và khi cô gái đứng trần truồng cách chỗ anh nằm chỉ một vài bước, anh nhói lòng nhận ra đó là Britta, cô gái Na Uy trong quán bar. Anh thất vọng đến nỗi chắc hẳn đã thở hổn hển, vì anh nghe tiếng cô thì thầm,
Joe! Em nghĩ có người nằm trong túi ngủ.

Một người đàn ông cao lớn tiến lại gần, bật que diêm và nhìn kỹ hình người đang ngủ.
Chắc là một bạn trẻ ai đó đưa từ quán rượu về.
Britta cúi xuống nhìn gần hơn,
Đây là anh thanh niên Israel! Chắc hẳn Cato đưa anh ấy về.


Anh chàng chặn xe tăng ư?


Vâng. Em tin chắc là anh ấy.

Que diêm tắt. Hai bóng người lùi ra xa. Và Yigal lại mở mắt, đúng lúc để nhìn thấy Britta leo lên giường.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook 6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập).