V - Chương 7
-
6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập)
- James Albert Michener
- 3113 chữ
- 2020-05-09 03:39:44
Số từ: 3097
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Các hãng hàng không Anh mời chào một loạt chuyến du lịch Torremolinos thuận lợi đến mức phi lý. Anh có thể bay từ London tới Málaga, được trọ miễn phí hai tuần tại một khách sạn tử tế, nhận một tập phiếu ăn cho phép anh dùng bữa tại các nhà hàng ngon nhất, rồi bắt chuyến bay quay về London tất cả chỉ mất vào khoảng 71 đô la. Trên chuyến bay của Bruce có một nhóm mười sáu cô gái, hai cô tên Pamela (Trong những chuyến du lịch như vậy, nếu có năm hay sáu cô tên là Pam thì cũng là chuyện bình thường, vì sau chiến tranh tên đó rất phổ biến.) Hai cô này được bạn bè phân biệt là Pam-Mini, diện chiếc váy Đỏ ngắn hết mức cảnh sát cho phép, và Pam-Béo, rõ ràng hơi mập mạp, nhưng vẫn giữ được nét hấp dẫn nhờ tính tình hòa nhã.
Họ vừa mới qua biển Manche thì Pam-Mini đã ngồi phịch xuống cạnh Bruce và bắt đầu nói với anh về kế hoạch của cô trong thời gian ở Torremolinos.
Họ sẽ cho chúng ta trọ trong một khách sạn hết ý gọi là Berkeley Square. Năm ngoái cô bạn em đã ở đó và kể là ban quản lý khách sạn để mặc anh muốn làm gì thì làm, miễn là anh không quấy rầy khách khứa. Em sẽ tìm cho mình một anh chàng và nằm lì trên giường làm tình say sưa trong suốt mười ba ngày.
Bruce chỉ mơ hồ nhận thức được những gì cô nói, vì anh còn bị ám ảnh bởi đôi chân trần thon thả, nép sát chân anh và có thể nhìn thấy cả bắp đùi. Anh khổ sở giữ vững đôi tay không biết đặt chúng vào đâu, vì chúng bị hút vào đôi chân cô chẳng khác nào mạt thép với thanh nam châm, nhưng anh lại không dám chạm vào. Miệng anh khô khốc, và khi cô quay sang hỏi anh một câu gì đó, đôi mắt trẻ trung long lanh nhìn anh chằm chằm, còn bộ ngực tì vào cánh tay anh, thì anh chỉ có thể nuốt nước bọt.
Không nhận được câu trả lời, cô lại thao thao bất tuyệt,
Sẽ có khối con trai Pháp, Đức và cả lô lính Mỹ thực sự cần tình dục. Nếu một cô nàng chơi đúng nước cờ, cô ta có thể tìm được một cuộc hẹn hò ở Torremolinos, những người khác nói gì cũng không quan trọng.
Bruce định hỏi cô xem những người khác đã nói gì, nhưng lưỡi anh líu lại, vì vậy sau khi hít một hơi thật sâu anh đặt tay lên đùi cô. Mini-Pam rùng mình, nhắm mắt lại, và thì thầm,
Cảm giác tuyệt quá. Chúng ta chuyển xuống ghế cuối đi. Không! Anh nán lại đây một phút nữa. Em sẽ đi về phía sau tìm đồ uống. Anh chờ một lát rồi theo em.
Xuống đến hàng ghế cuối, anh thấy cô đã đắp chăn như thể chuẩn bị ngủ, khi anh ngồi xuống bên cạnh, cô cầm tay anh đặt lên háng mình và phủ chăn lên trên.
Có tuyệt không?
cô hỏi.
Thấy anh không thể nói được gì, cô cười khúc khích.
Em học được trò này qua một chuyện cười tục tĩu đấy.
Rồi cô kể cho anh nghe chuyện một người Texas to béo ngồi trên máy bay của Japan Air Lines và đi vào phòng vệ sinh. Sau khi ông ta trở lại chỗ ngồi, cô tiếp viên đưa cho ông ta một tờ giấy.
Thưa Quý khách,
Khi ở trong phòng vệ sinh ra, ông quên kéo khóa quần và đã để lộ tất cả. Tôi có một kế hoạch! Tôi sẽ đặt một cái chăn lên người ông như thể ông đang ngủ và ông có thể sửa sang lại.
Tôi mong ông không bị bối rối.
Nữ tiếp viên phục vụ ông
T.B. Tôi yêu ông.
Bruce tủm tỉm cười, và chỉ trong vài phút Pam-Mini gần như đã cởi được hết áo váy và cũng bắt đầu mở được phần lớn khuy áo quần của Bruce, rồi trong lúc máy bay hướng về phía Đông, họ gần như đã làm tình được trong chừng mực những gì một đôi tình nhân có thể làm trên mấy chiếc ghế bất tiện ấy. Rồi cô tìm được cách kéo tay ghế ngăn cách lên, và với khả năng uốn éo đáng ngưỡng mộ, thân hình cô cử động khéo léo tới mức cuộc làm tình không những có thể tiến hành mà còn hầu như không sao tránh khỏi.
Theo dõi từ phía đầu máy bay với vẻ tán đồng, Pam-Béo báo cho các bạn khác xem Pam-Mini đang bận rộn gì, và cả mười lăm cô gái Anh bèn lén nhìn xem bạn họ làm gì.
Anh ấy đáng yêu thật,
một cô thì thào.
Tớ sẽ không phiền nếu được ở đó cùng anh ấy.
Họ xong rồi kìa!
Một cô khác kêu lên, và cả tá cô gái quan sát với mức độ ghen tị khác nhau khi Bruce cứng người lại, rồi chậm chạp ngả lưng vào ghế. Ngay sau đó Pam-Mini bước mấy bước đến phòng vệ sinh, và khi quay lại khoang cô bắt gặp ánh mắt Pam-Béo, liền mỉm cười. Giơ tay ra hiệu chiến thắng, cô buông mình xuống chiếc ghế bên cạnh bạn tình và đánh thức anh.
Tên anh là gì?
cô hỏi.
Bruce.
Một cái tên hay, Bruce. Khi chúng ta tới Torremolinos và tìm được một cái giường tử tế...
Cô lướt ngón tay từ cổ họng chạy xuống đầu gối anh như chơi một hợp âm rải rồi bảo,
Anh nên cài khuy vào, Bruce. Nhưng đây mới chỉ là màn mở đầu thôi.
Khi họ tới Torremolinos, cô nhất định đòi anh nhập bọn với nhóm của cô ở khách sạn Berkeley Square, hành lý của anh chưa kịp soạn ra, cô đã tới phòng anh, cởi áo váy và lên giường.
Anh có nghĩ em bạo quá không?
Cô hỏi, trùm chăn lên tận cổ ra vẻ đoan trang.
Chỉ vì chúng ta không có nhiều thời gian thôi, đúng không?
Họ cùng nhau tận hưởng bốn ngày mãnh liệt, nhưng có lẽ họ cứ ở Brighton cũng được vì đến Tây Ban Nha họ cũng chỉ biết đến chuyện đó mà thôi. Rồi, bằng một thủ đoạn mà Bruce không tài nào hiểu nổi, vì thật không thể tưởng tượng nổi cô tìm đâu ra thời gian gặp gỡ một người đàn ông khác trong khi suốt ngày bận rộn với anh như vậy, cô rời khỏi khách sạn Berkeley Square và chuyển vào căn hộ của một thương gia Đức.
Bất ngờ bị bỏ rơi, Bruce có phần thích thú trước cơ hội được suy nghĩ kỹ càng về những gì đã xảy ra từ trước đến nay. Khi Pam-Mini còn ở chung với anh, họ thường cùng ăn với các thành viên trong nhóm con gái Anh đó, và anh thấy kinh sợ sự trống rỗng trong cuộc sống của họ. Họ không đọc gì, không suy tính gì, không thăm thú gì. Ở Tây Ban Nha, gần như cả tuần họ không đi thăm Málaga hay các thị trấn nội địa mà chỉ thích la cà quanh khách sạn Anh nơi họ trọ và hai ba quán rượu Anh. Họ quá háo hức muốn gặp gỡ đàn ông, và phần lớn đều làm được, nhưng trong cả nhóm không cô nào tìm được một ai để có thể trông đợi một cách logic vào việc phát triển mối quan hệ lâu dài.
Đây là kỳ nghỉ!
Pam-Mini kêu lên, quật nhẹ khăn ăn vào người anh.
Trong kỳ nghỉ ai lại thèm bàn luận hay đọc sách đọc vở hoặc bận tâm đến những ý tưởng sâu xa chứ?
Rồi một sáng cô quay về khách sạn Berkeley Square, vẫn xinh đẹp và khêu gợi như trước. Cô thông báo vài tin bất ngờ.
Trưa nay tớ sẽ bay đi Palma. Một quý ông người Anh rất dễ thương tớ gặp ở quán bar.
Cô không nghĩ mình sẽ quay lại Anh, và một cô bạn có nhiệm vụ báo tin cho mẹ cô. Cô tới phòng Bruce và đứng trong ánh nắng, đôi chân trần tuyệt đẹp nổi bật dưới chiếc váy ngắn màu Đỏ.
Anh sẽ nhớ em chứ?
cô hỏi.
Khi anh là giáo sư hoặc nghị sĩ, hay một nhân vật tiếng tăm nào đó? Lần đầu tiên trên máy bay ấy? Chúa ơi, lưng em suýt gãy đấy.
Cô xoay người, nắm tay anh đẩy lên giường.
Anh sẽ nhớ chuyện này... mãi mãi,
cô thì thầm, và trong khoảng thời gian một vài phút từ biệt, cô đã hào phóng tặng anh sự đam mê nồng cháy mà không người đàn ông nào có thể quên được.
Tạm biệt,
cô nói vọng lại từ cửa ra vào.
Anh thật tuyệt vời, một ngày nào đó em sẽ được thấy ảnh anh trên ti vi.
Phòng anh trống trải trong hai đêm, nhưng đến đêm thứ ba Pam-Béo đến ngồi ở chân giường anh và nói,
Anh là người sâu sắc. Anh là một quý ông đích thực, Bruce ạ. Em đã quan sát anh và Pam-Mini, anh rất tôn trọng cô ấy.
Cô ngồi đó rất lâu, kể về cuộc sống của mình ở London cùng tiềm năng đã bị hạn chế một cách bi thảm của nó.
Em sẽ không bao giờ trở thành một nhân vật quan trọng,
cô nói.
Em sẽ là một bà nội trợ, chỉ thế thôi. Nhưng em sẽ là người mẹ tốt. Con cái em lớn lên sẽ không có những ý nghĩ điên rồ, vì em biết tình yêu là gì. Đó là hy sinh bản thân cho người khác - cho chồng, cho con, hay cho ngài mục sư khi ông ấy cố gắng làm điều tốt đẹp. Quan điểm sống của em khác của Pam-Mini. Em sẽ không bao giờ lợi dụng người ta. Tất nhiên, có lẽ em buộc phải như vậy vì em không xinh đẹp như cô ấy, và khi một cô gái không xinh đẹp thì cô ta chỉ có thể xoay xở đến thế thôi.
Em rất hấp dẫn đấy chứ,
Bruce nói.
Nếu giảm được mười ba cân thì em sẽ là người hoàn mỹ đấy, giống như Pam-Mini.
Anh nghĩ vậy ư? Anh nghĩ như thế thật chứ, nếu em quyết tâm?
Cô dừng giấc mơ hão huyền này lại, vì cô biết nó vô ích như thế nào, rồi nói,
Anh hay xem sách xem vở, đúng không? Bình thường anh sẽ chẳng bao giờ để mắt đến một đứa con gái như em... hay như cả Pam-Mini nữa, đúng không? Nhưng đây là kỳ nghỉ mà.
Đứng bên ô cửa sổ nơi Pam-Mini thường đứng trong ánh nắng, đôi chân thon thả tạo thành một hình vòng cung khêu gợi, Bruce đột nhiên nhìn Pam-Béo như một con người, một cô gái khá tròn trĩnh đến từ khu vực nghèo khổ hơn của London, nguồn gốc xuất thân cho thấy có lẽ đây là kỳ nghỉ duy nhất của cô ở châu Âu. Với một thái độ pha trộn giữa tử tế và chiếu cố, anh nói,
Sao em không chuyển sang đây nhỉ?
Và cô đáp, không hề ngượng ngập trước niềm vui toát ra trong lời nói,
Được không, anh?
Và anh nói với vẻ khoa trương,
Sao lại không?
Lời đề nghị đã mang lại những kết quả mà anh không thể thấy trước được, vì Pam-Béo là một trong số những người hiếm hoi luôn giữ được sự thanh thản và chỉ sống vì mục đích truyền sự thanh thản đó cho người khác. Cô có lối cư xử bao dung - nói cho đúng hơn, cao thượng - mà Bruce chưa từng gặp: cả ông nội lẫn ông ngoại anh đều là người nhiều tham vọng; cha mẹ anh lúc nào cũng căng thẳng trước những vấn đề gay cấn của lịch sử; Pam-Mini thì ngấu nghiến cuộc đời. Nhưng cô gái này là một nhân viên bán hàng mười tám tuổi hiểu biết sâu sắc đến nỗi mang đến cho Bruce một khái niệm mới về bản chất con người. Khi ân ái, cô như hút anh vào lòng vũ trụ vô tận, vượt lên trên nhân loại và đủ mọi thứ vặt vãnh nhỏ nhen.
Cô chỉ nghĩ cho anh.
Anh phải tiếp tục học đại học,
cô nói.
Anh có thứ quan trọng để mà đóng góp cho đời. Lạy Chúa, lãng phí nó thì sẽ là tội ác đấy.
Anh nhận xét,
Em dùng từ hay thật,
cô đáp,
Em rất hay đi xem phim. Em nghe cách nói chuyện của Richard Burton và Laurence Harvey. Em luôn nói rằng nếu bạn không muốn thì bạn không nhất thiết phải trở thành kẻ thô lỗ.
Em lấy đâu ra những ý nghĩ ấy? Mẹ em à?
Bà bỏ trốn rồi. Uống quá nhiều. Bà ăn cắp tiền của tất cả hàng xóm láng giềng và bỏ trốn.
Cha em thì sao?
Ông chẳng bao giờ nghĩ ra được điều gì hết. Ông không phải người xấu, nhưng ông yếu đuối quá. Bây giờ em còn kiếm được nhiều tiền hơn cả những gì ông làm ra được từ trước tới nay. Em thực sự không trách mẹ vì đã bỏ đi. Chẳng dễ dàng gì đối với một người đàn bà cả đời không có lấy được một bộ quần áo mới.
Nhưng cách tiếp cận vấn đề hợp lý của em? Nó được ảnh hưởng từ ai?
Chúng em có một ông mục sư rất tốt... trong một thời gian ngắn. Ông bị lao phổi, và em tin chắc ông biết mình sắp chết. Ông muốn dạy chúng em tất cả những gì ông biết, nhưng chỉ những điều quan trọng thôi. Em thường quan sát mẹ em, cha em, và rồi ông mục sư. Lúc đó, em khoảng mười tuổi - hay mười một - và em nghĩ: Có một sự khác biệt khủng khiếp giữa người mạnh mẽ và kẻ đáng thương. Tất nhiên, cha em có thể đấm vào mũi ông mục sư. Về mặt ấy cha em là người mạnh mẽ. Nhưng giữa cha em và ông mục sư là một hố sâu ngăn cách rất lớn...
Cô ngừng lời, đưa bàn tay mũm mĩm lên xoa mặt và kết luận,
Ngay lúc đó em đã quyết định mình sẽ là người mạnh mẽ - theo nghĩa tốt đẹp của từ này.
Càng ở lâu với cô gái rộng lượng đó, Bruce càng biết chắc chế độ của nước Anh không ổn. Một cô Pam-Béo mộc mạc, một cô Pam-Mini khôn lanh - cả hai đều bị ngăn cản không thể đạt được những gì mà ở đất nước khác có lẽ là chuyện bình thường. Một bàn tay nặng nề và gây tê liệt đè xuống người họ; đó là truyền thống, là ý thức giai cấp, là nền giáo dục thiếu sáng tạo, dù là gì đi chăng nữa thì nó cũng đòi hỏi sự mất mát nghiêm trọng. Ở Israel, hai cô Pam sẽ phục vụ trong quân đội và được hưởng một nền giáo dục thực dụng. Họ sẽ không tránh khỏi bị buộc phải sống một cách hữu ích tối đa. Tất nhiên, trong các cuộc tập trận ở sa mạc Negev, Pam-Mini sẽ vẫn thèm khát đàn ông như ở London; ở Haifa và Tel Aviv cũng có nhiều người con gái giống cô, nhưng sau khi đã ngủ với số người mà họ thấy là đủ và đưa lòng khao khát của họ trở lại cân bằng, họ sẽ tìm được chỗ đứng hợp lý và chẳng bị tổn hại gì bởi chuyện đó.
Ở Mỹ, hai cô Pamela có thể thử học đại học. Pam-Mini sẽ hư hỏng ngay trong năm thứ nhất, có thể do ma túy nhưng Pam-Béo sẽ kiên trì và phát huy trí thông minh của mình, rồi ngày nào đó cô sẽ nắm giữ một cương vị giúp cô có những đóng góp mang tính sáng tạo, có lẽ trong một lĩnh vực thậm chí bây giờ cô còn chưa nghe nói đến.
Tuy nhiên, anh vẫn có cảm tình với nhóm con gái Anh này - can đảm, hỗn hào, thiếu giáo dục nhưng có phần hào hiệp theo kiểu Churchill. Thật ra, anh nghĩ, bất cứ nhóm nào chỉ cần có một cô Pam-Béo thôi cũng đáng được tôn trọng.
Khi đã đến ngày máy bay đưa các cô gái trở lại London, Pam-Béo giữ Bruce trên giường cùng mình cho tới tận giây phút cuối cùng. Cô dùng ngón tay trỏ vẽ lên tấm thân trần trụi của anh, như thể đang dựng tấm bản đồ hạnh phúc một thời mà cô muốn ghi nhớ trong những năm sắp tới. Cô nói,
Có một chàng trai muốn cưới em. Anh ấy rất giống cha em, em nghĩ thế, và quan hệ của chúng em khó mà có được kết quả tốt đẹp, nhưng em cho rằng em sẽ không tìm được ai hơn cả. Em sẽ theo dõi tình hình của anh, Bruce ạ. Hãy hứa với em một điều. Anh sẽ không chịu thua một cách đáng khinh chứ? Anh biết đấy, nếu em thất bại, có gì mất mát đâu? Nhưng nếu anh thất bại...
Cô òa lên khóc và dựa vào người anh thổn thức trong mấy phút.
Chúa ơi, em ước gì mọi chuyện khác đi. Em ước gì em hiểu biết. Em ước gì em được đi học.
Cô nằm im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng kéo anh lên người mình trong một nghi thức yêu đương nhịp nhàng, chậm rãi, kéo dài, như thể bị hút vào lòng trái đất.
Khi chia tay, cô nói một câu lạ lùng,
Những người như anh và em phải tìm nghị lực từ người khác.
Rồi cô đi mất, cô gái tròn trĩnh đã hưởng kỳ nghỉ duy nhất trước khi xây dựng cuộc sống gia đình, một gia đình thường xuyên đứng trên bờ vực của sự đổ vỡ vì thiếu tiền bạc và thiếu người bạn đời xứng đáng.