VII - Chương 12
-
6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập)
- James Albert Michener
- 3799 chữ
- 2020-05-09 03:39:49
Số từ: 3783
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Mặc dù khi nói về Torremolinos tôi đề cập chủ yếu đến những bạn trẻ nhiệt thành ở vũ trường Arc de Triomphe, những kẻ xa hoa thanh nhã trong đám khách của Paxton Fell, những anh lính Mỹ ở quán Alamo và những cô gái Thụy Điển dễ thương ở khách sạn Northern Lights, không phải tôi không biết gì về thế giới ngầm hoạt động quanh năm ở đó.
Vì lý do nào đó không ai hiểu nổi, cảnh sát Tây Ban Nha - một trong những lực lượng cảnh sát cứng rắn nhất và hoạt động hiệu quả nhất châu Âu - lại cho mảnh đất du lịch này được hưởng một đặc quyền chưa từng thấy ở bất kỳ nơi nào khác trên đất Tây Ban Nha. Đảng viên đảng Quốc xã tổ chức những cuộc họp long trọng, mặc dù không phải ở nơi công cộng. Pháp gian, Bỉ gian và Na Uy gian sống ở nơi nương náu an toàn. Ma túy được tuồn vào tuồn ra theo những đường dây vận chuyển chuyên nghiệp, và trong các con ngõ lúc nào cũng có thanh niên qua lại, người nào người nấy hoặc dơ dáy vô vọng hoặc thoái hóa tới vô phương cứu vớt. Họ sống trong những căn nhà tồi tàn hay ngủ vạ vật dọc bờ biển, lúc nào cũng sẵn sàng cho bất cứ hành động khác thường nào. Người Mỹ chiếm một phần đáng kể trong số dân trôi dạt đó - những cô gái thuộc các trường đại học danh tiếng và những cậu thanh niên vốn được cha mẹ tin tưởng là đang có mặt tại một trường đại học nào đó ở châu Âu - nhưng đông nhất vẫn là người Đức, Pháp và Scandinavia.
Thỉnh thoảng bọn côn đồ lại đến tác oai tác quái. Mỗi năm ở Torremolinos có khoảng bốn năm vụ giết người không tìm ra thủ phạm: thường thì nạn nhân là người thuộc thế giới ngầm. Xác một cô gái bán bar người Bỉ được phát hiện ngoài bãi biển, cổ họng bị cứa đứt, và cha mẹ cô ta ở Liège sẽ gửi điện:
Nhờ các ông chôn cất cháu và gửi hóa đơn thanh toán cho chúng tôi.
Dù sao thì từ nhiều năm rồi họ cũng coi như con gái đã chết. Nhưng thỉnh thoảng bọn du thủ du thực lại tràn vào khu định cư hoặc giết một người tử tế nào đó trọ trong khách sạn, và rồi cảnh sát sẽ cố gắng nhận diện thủ phạm, nhưng với số lượng nghi phạm khá lớn, công việc của họ thật vô vọng. Phần lớn các vụ án giết người đều thành ra không phá được.
Một buổi sáng cuối tháng Năm, nhóm bạn sống ở căn hộ của Jean-Victor đã có dịp chứng kiến thứ bạo lực này. Sau khi đóng cửa quán Alamo và ăn qua loa bữa sáng, Joe và Britta về nhà vào lúc năm giờ phát hiện ra xác một thanh niên chưa đến hai mươi tuổi nằm trên ngưỡng cửa, đầu bị một thứ vũ khí nào đó đại loại như dao rựa bổ làm đôi, đúng giữa hai mắt. Khi hai người quỳ xuống xem, tay chân anh ta vẫn còn ấm, nên họ định gọi người đến giúp, tưởng rằng nếu đưa anh ta đến bệnh viện thì may ra sẽ cứu được, nhưng rồi họ nhận ra cái đầu đã vỡ toác, Britta liền bảo,
Thôi, thế là xong,
và đi vào nhà để hỏi xem Gretchen và những người khác có nghe thấy gì không, còn Joe thì tới chỗ chiếc pop-top, nơi Yigal và Clive đang nằm cùng hai cô gái Thụy Điển, hai cô này chạy biến khi biết chuyện gì vừa xảy ra.
Phải báo cảnh sát ngay lập tức,
Gretchen khuyên ngay khi nhìn thấy cái xác, vậy là Yigal liền chạy đi gọi. Khi cảnh sát tới, họ nhún vai và ghi vụ giết người vào cuối một danh sách dài. Họ sẵn sàng tin ngay nhóm bạn trẻ khi Monica khẳng định ba người họ đều ngủ trong nhà còn hai người trong xe cũng không nghe thấy gì. Cảnh sát hỏi liệu có khả năng cái xác bị mang từ nơi khác đến không, vậy là Britta trả lời,
Joe và tôi về đến nhà thì thấy hai người đàn ông chạy về hướng kia,
và cảnh sát nhìn về phía con phố vắng tanh vắng ngắt.
Cứ đến mùa xuân, khi cơn thác lũ thủy triều khách du lịch bắt đầu tràn tới khiến Torremolinos chật ních người đi nghỉ từ khắp mọi miền trên thế giới, cảnh sát lại bước vào giai đoạn tổng truy quét. Họ tuần tiễu khắp thành phố, bắt bất cứ người đàn ông nào để tóc kiểu Chúa Jesus, bất cứ cô gái nào trông như đã ba tháng không tắm gội.
Biến ngay,
họ quát.
Nhưng đi đâu...
Biến.
Chúng tôi đi đâu bây giờ?
Biến ngay trước khi trời tối... nếu không thì bóc lịch cả hè.
Thế là cuộc di cư thê lương bắt đầu. Những người may mắn sẽ vượt Địa Trung Hải sang Marốc. Những người khác sẽ biến mất giữa núi rừng Tây Ban Nha và trốn kỹ cho đến tháng Chín, khi cơn thác lũ du khách rút bớt. Những người có vé máy bay sẽ đi nhờ xe ra phi trường Málaga, trông thật lôi thôi lếch thếch khi đứng cạnh đám du khách Scandinavia sạch sẽ gọn gàng đang chuẩn bị về Copenhagen. Vài người không tìm được cách nào khác, thì vào tù.
Clive là người đầu tiên trong nhóm bị cảnh sát chộp được.
Biến khỏi Tây Ban Nha trước khi trời tối,
cảnh sát hạ lệnh. Yên trí là Clive sẽ phản đối, họ gầm gừ,
Tóc tai như thế này thì anh không được đón chào đâu.
Được thôi! Tôi đã có vé đi Tangier.
Sử dụng luôn đi.
Họ xem hồ sơ thấy anh có mặt trong chiếc pop-top buổi sáng hôm xảy ra án mạng bèn nói,
Anh biết là anh vẫn bị tình nghi trong vụ án mạng đấy.
Clive giữ thái độ nghiêm trang nói anh hy vọng họ sẽ sớm bắt được thủ phạm thực sự. Họ trịnh trọng gật đầu và nhượng bộ một chút:
Anh có thể ở lại cho đến đêm mai.
Tôi sẽ đi,
anh hứa. Nhưng sau đó anh không kìm được phải mỉm cười nói tiếp,
Và tháng Mười tới, tôi sẽ trở lại.
Viên cảnh sát gật đầu,
Tháng Mười tới thì được.
Tôi đi cùng các bạn trẻ khi họ ra sân bay tiễn Clive. Anh nhập bọn với những người thuộc tầng lớp hạ lưu châu Âu tóc tai bờm xờm, quần áo tả tơi. Một số kẻ bất hảo nhất bị giám sát bởi những cảnh sát có nhiệm vụ kiểm tra xem vị khách du lịch này hoặc vị khách du lịch kia có lên máy bay và ngồi lại trên đó không. Một số khác được hộ tống bởi những cô bạn gái đã sống chung với họ trong suốt mùa đông và có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa; những cuộc ra đi như vậy thường đẫm nước mắt như mọi cuộc tiễn đưa tại bất cứ sân bay nào. Trong những tháng tới, Torremolinos sẽ yên ắng trật tự hơn hồi mùa đông, và tôi không tin là mùa đông lại dễ chịu hơn. Thế giới đã xóa sổ quá nhiều nơi vì lợi ích của khách du lịch, xây lên quá nhiều ngôi làng Potemkinp[78].
Clive tạm biệt chúng tôi mà không hề oán thán,
Tôi đã ở đây lâu hơn dự định rồi,
anh nói, mắt hướng vào Gretchen.
Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu đó... rồi cùng nhau nghe một vài đĩa hát mới.
Anh hôn ba thanh niên, ôm Britta và Monica rồi bắt tay Gretchen. Đến lượt tôi, anh nói,
Nếu có thể theo tôi độ một năm thì ông sẽ hiểu rõ nhạc của chúng tôi.
Anh bắt tay tôi rồi biến mất vào đám đông, một chàng thanh niên mảnh khảnh mà hành lý chỉ có độc chiếc túi du lịch màu đỏ tía và bộ đồ cạo râu.
Cả nhóm chưa chen ra được đến chỗ chiếc pop-top thì một cảnh sát viên đã chặn chúng tôi lại rồi túm tay Joe nói,
Ngày mai... biến ngay!
Tôi có tội gì?
Joe phản đối.
Biến.
Chẳng thể nào chống lại, mệnh lệnh cộc lốc được đột ngột đưa ra đó chỉ vì kiểu tóc của Joe. Viên cảnh sát ghi vào sổ tay: Bar El Alamo. Fuera.
Các bạn trẻ chán nản. Không chỉ có vấn đề ai sẽ là người trông nom quán của Jean-Victor nếu Joe phải ra đi bất ngờ như vậy mà còn vấn đề anh sẽ sống ra sao, bởi anh chỉ để dành được rất ít tiền. Yigal và Cato không muốn anh đi, và Britta là người buồn nhất vì cuộc sống dễ chịu mà cô mưu cầu cho mình giờ sắp tan tành.
Cato đang im lặng lái chiếc pop-top, và mọi người chưa nghĩ ra được ý kiến hay ho nào thì Gretchen chợt bật ngón tay nghe tách một cái. Rõ ràng cô vừa nhẩm tính tiền nong, và bây giờ đã thấy hài lòng về triển vọng tài chính của mình, vì cô lên tiếng,
Tại sao tất cả chúng ta không cùng rời Torremolinos? Em nói nghiêm túc đấy. Chúng ta có thể lắp thêm hai cái giường nữa vào trong xe... Anh làm được việc này phải không, Yigal? Rồi chúng ta sẽ đi Ý.
Lấy tiền đâu ra?
Joe hồi.
Em thuê anh, ngay từ bây giờ, để lái chiếc pop-top và trông nom hành lý.
Cô đặt tay lên vai anh nói,
Xin anh nhận lời. Chúng em cần anh.
Joe giật giật bộ râu, không tìm ra cách nào hay hơn nên đành đồng ý. Vậy là Gretchen phấn khích hẳn lên.
Em biết anh Yigal và Cato nhận được tiền từ Mỹ gửi sang. Các anh nói với em thế mà. Cậu cũng có một ít, phải không Monica?
Cả ba người đều gật đầu, Gretchen liền nói tiếp,
Thế thì cả ba không còn vấn đề gì nữa.
Theo bản năng, cả bọn chúng tôi, trừ Cato, đều quay lại nhìn Britta, lúc này đang mặt đỏ bừng bừng.
Cậu thì thế nào, Britt?
Gretchen hỏi.
Cháy túi,
Britta nói.
Mọi người im lặng một lúc cho đến khi Gretchen dịu dàng lên tiếng,
Cậu là người bạn thân nhất mà tớ có. Cậu không cháy túi đâu.
Sau khởi đầu bốc đồng đó, sáu bạn trẻ xây dựng một chương trình cùng nhau du lịch châu Âu khá phức tạp, rồi khi chúng tôi về tới vùng ngoại ô Torremolinos, Yigal và Joe đã quyết định xong mọi thứ cần để lắp thêm hai cái giường cho chiếc pop-top, vì vậy vào đến thành phố là chúng tôi liền lái xe thẳng đến một cửa hàng cơ khí lớn gần bưu điện và mua một lô ốc vít, lò xo và dây đai bằng vải bạt.
Tôi định tạm biệt họ ở đó vì còn có hẹn với các ông chủ công ty tàu biển Hy Lạp tại một hiệu ăn Tàu, nhưng tôi vừa định đi, Joe đã ngăn lại mà nói,
Nếu Britta và tôi rời khỏi đây thì phải có người trông coi quán cho đến khi Jean-Victor về. Ông tìm hộ người thay được không, ông Fairbanks?
Nói rồi, anh tung bộ chìa khóa cho tôi.
Mặc dù không có cơ may tuyển mộ được Gretchen hay Cato nhưng Susan Eltregon lại thiết lập được mối quan hệ tốt đẹp với anh binh nhì da đen; anh phải tìm gặp cô ta ở St. Louis ngay sau khi giải ngũ còn trong khi chờ đợi sẽ phân phát tài liệu về tổ chức Haymakers tại căn cứ quân sự.
Tuy vậy, thành công to lớn của cô ta là với Monica Braham. Sau khi quan sát cẩn thận, Susan đã hiểu rõ tính cách và những tiềm năng của Monica, vì vậy đêm cuối cùng trước cuộc ra đi bắt buộc, khi nhóm thanh niên bạn tôi ngồi quây quần trong quán than thở với những người bạn cũ mà họ sẽ không gặp nữa, Susan đề nghị mọi người tạt vào nhà Laura uống ly rượu chia tay. Tôi nói tôi không thể tham gia vì còn phải đi tìm người trông coi quán, và cái cớ đó không khiến Susan thất vọng.
Joe khẳng định với tôi,
Tôi đã điện sang Marốc. Jean-Victor sẽ về trong một hai ngày tới.
Buôn bán cần sa ư?
Đàn ông thì phải kiếm tiền chứ.
Thế còn việc của Britta? Ai thay cô ấy?
Joe nhìn quanh,
Ai thay ư?
anh nhắc lại và vẫy cánh tay phải về phía trung tâm Torremolinos.
Ở đó chắc chắn phải có năm nghìn cô gái đang tìm việc. Chọn đại một cô.
Chọn thế nào?
Cô nào chân đẹp ấy. Đây là quán bar mà.
Joe vừa đi khỏi, tôi liền phạm phải sai lầm tai hại là để lộ cho đám lính biết tôi có trách nhiệm tìm một cô gái bán bar đáng tin cậy, vậy là chỉ mười lăm phút sau, một hàng dài đàn bà con gái gớm ghiếc chưa từng thấy diễu qua trước mặt tôi. Gái Úc mất răng cửa, điếm Paris, thiếu nữ tóc vàng Stockholm dày dạn phong sương, các Práulein[79] một từ tiếng Anh bẻ đôi không biết. Đã có lúc tôi toan nhắc họ là tôi đang tìm người phục vụ trong quán bar chứ không phải trong lò mổ; nhưng thay vì thế tôi lại lảng tránh và nói,
Ngày mai tôi sẽ cho các cô biết kết quả.
Nhưng ngày hôm sau tôi sẽ đối phó cách nào, chính tôi cũng chưa nghĩ ra.
Tôi coi quán cho đến khoảng ba giờ sáng thì buồn ngủ không sao chịu nổi, khác hẳn với đám trẻ, nhưng số tôi là không được lên giường vì đang định khóa cửa thì Joe vừa chạy về vừa hét,
Ông Fairbanks! Chúng tôi cần ông giúp.
Chuyện gì thế?
Monica!
Monica làm sao?
Ông nhìn kìa!
Monica đã về đến đầu ngõ, trần như nhộng, bu quanh là đám người đi chơi đêm reo hò ầm ĩ. Lẽo đẽo theo sát phía sau là Cato, chỉ mặc độc chiếc quần lót, tay cầm một cái chổi giơ cao trên đầu Monica như thể anh là một nô lệ Ai Cập đang che nắng cho cô. Cô mê muội trong cơn phê thuốc và hết quay trái lại quay phải để hôn gió như thể mình là một bậc đế vương, và ngay khi nhìn thấy cảnh tượng đám rước kinh hoàng ấy, tôi chỉ có thể nghĩ đến những phụ trương giật gân của báo Chủ nhật hồi niên thiếu ở Indiana; chính những phụ trương đó đã dạy tôi mọi kiến thức tôi có về sex. Tôi rất thích bức ảnh có hình nữ hoàng Sheba gần như lõa lồ đang tiến lại gần vua Solomon, theo hầu phía sau là các nô lệ da đen phe phẩy cành cọ - và trông Monica giống một nữ hoàng như vậy.
Cô ấy chẳng chịu nghe gì cả,
Joe hoảng loạn nói.
Cảnh sát tóm cô ấy mất.
Tôi chạy tới góc đường quặt vào trung tâm thành phố nơi cô ấy sắp rẽ và cũng là nơi thường có cảnh sát đứng trong các góc khuất.
Monica!
tôi hét lên.
Cô quay về phía tiếng gọi quen thuộc của tôi, nhìn tôi với đôi mắt ngơ ngơ, oai vệ gạt tôi sang bên và đi tiếp về phía cảnh sát. Tôi túm lấy Cato mà la,
Chuyện gì thế?
nhưng anh cũng không nhận ra tôi, dùng khuỷu tay huých tôi sang một bên và đi theo nữ hoàng da trắng, chỉ biết chăm chăm giữ cho cây chổi che trên đầu cô.
Chuyện gì thế?
tôi hét gọi Joe.
Con mụ Eltregon chết dẫm ấy,
anh quát.
Chẳng hơi đâu mà cố đoán xem ý Joe là gì, tôi lột phăng áo sơ mi chạy lên choàng vào người Monica. Đồng thời tôi lôi cô tránh xa đường cái, nhưng chưa làm được thì một viên cảnh sát đứng cách đó hai dãy nhà đã phát hiện ra cảnh lộn xộn, tuy chưa hiểu nguyên nhân. Anh ta bèn chạy về phía chúng tôi, nên tôi đành giao Monica cho Joe để anh nhấc bổng cô lên rút vào trong ngõ. Vậy là chỉ còn lại mình tôi cởi trần trùng trục đứng giữa trung tâm Torremolinos vào lúc ba giờ sáng, vì vậy tôi phải lao vào một khe hẹp gần quán bar và chờ cho đến khi viên cảnh sát chạy qua. Rồi tôi đi ra, đụng trúng một người đàn bà Mỹ với ông chồng.
Ông không xấu hổ à?
bà ta hỏi trong khi tôi nhìn quanh xem có tìm được thứ gì che tạm thay cho áo sơ mi không.
Từng này tuổi rồi cơ mà.
Cato lò dò đi ra từ một chỗ trốn khác, và khi đuổi kịp anh, hy vọng tìm hiểu cho rõ việc gì đã xảy ra, tôi thấy anh vẫn mụ mị, đến trả lời cũng chẳng nổi chứ chưa nói đến chuyện giải thích một cách logic; song ngay lúc ấy Gretchen và Yigal đã vừa chạy tới vừa hét,
Monica đâu rồi?
Tôi chộp lấy tay Gretchen hỏi,
Chuyện gì thế?
Mụ Susan Eltregon quỷ tha ma bắt ấy. Cô ta thấy cơ hội đưa Monica vào bẫy. Cung cấp cho cậu ấy ít LSD. Laura và đám khách cũng xài.
Joe kéo Monica đi rồi,
tôi nói.
Yigal đưa chúng tôi băng qua những ngõ hẹp tới quảng trường lớn trước bưu điện, và Joe đã đứng đó, tay giữ chặt cô nàng Monica gần như trần truồng.
Vừa gặp họ Gretchen đã nói ngay,
các anh làm gì với chiếc xe rồi?
Rõ ràng mấy người không thể trả lời một cách mạch lạc được, vì vậy cô kể với tôi,
Họ cởi quần áo tại phòng khách nhà Laura và chạy xuống bờ biển. Đám khách của Laura cho là hay ho lắm, nhưng ngay sau đó họ leo lên chiếc pop-top và phóng về phía thành phố. Cháu kêu họ dừng lại nhưng Laura nói, ‘Có chuyện gì đâu chứ?’, cháu nói, ‘Nhỡ các cậu ấy chết thì sao!’ thì bà ta nói, ‘Xe được bảo hiểm, phải không?’ Cháu cho là nó đâm vào một cột điện thoại nào đó rồi.
Chúng tôi tìm thấy chiếc xe ở một nơi không ai nghĩ đến. Cato đã lái vào đại sảnh khách sạn Northern Lights, và ông quản lý người Thụy Điển đang giữ chìa khóa. Chúng tôi dần dần tập hợp được đầy đủ cả nhóm, nhưng sau khi mọi người đã ngồi vào xe và Gretchen thanh toán tiền đền bù thiệt hại cho khách sạn xong xuôi, Cato và Monica vẫn chưa nhận thức được cả chuyện gì đã xảy ra lẫn tình trạng mà họ lâm vào.
Thật lộng lẫy!
Monica cam đoan với tôi.
Bác nhìn thấy màu sắc... rực rỡ biết bao nhiêu... chúng phủ lên toàn thế giới.
Nói xong cô gục xuống bất tỉnh nhân sự, khiến tôi lo lắng hỏi mọi người,
Chúng ta nên làm gì bây giờ?
và Joe, vốn đã quen giải quyết nhiều vụ phê LSD ở quán, khuyên,
Đặt cô ấy lên giường đi.
Chúng tôi làm theo, tôi hỏi Gretchen,
Sao Eltregon lại cho họ sử dụng LSD?
Cô ta đã biết Monica sử dụng ma túy. Cô ta cho rằng nếu tác động đến Monica thì có thể gây được ảnh hưởng lên Cato để anh gia nhập Haymakers.
Sau khi đặt Monica và Cato lên giường, chúng tôi ngồi quây quần trong căn hộ bàn luận hai người họ suýt bị bắt như thế nào, và Gretchen nêu ý kiến,
Trước khi đi Ý, cháu nghĩ chúng cháu nên tìm một chỗ nào đó vắng vẻ, tránh xa hẳn ma túy, LSD rồi thư giãn phần nào.
Cô nhìn tôi dò hỏi như thể tôi biết một chỗ như vậy, và tôi chợt nghĩ chắc họ sẽ thích nơi vẫn được tôi coi là thanh bình và dễ chịu nhất châu Âu, một vùng đất xa xôi hẻo lánh ít người biết đến nằm ở tận cùng phía Nam Bồ Đào Nha tên gọi Algarve.
Khi tôi tả cho họ nghe về những bãi biển lộng gió, những quả đồi cây hạnh phủ kín mít và những thị trấn nhỏ bị lãng quên với các tòa lâu đài của quân Thập tự chinh - và nhất là khi tôi đề cập đến giá sinh hoạt rẻ nhất châu Âu - mắt họ mở to thích thú, thảy đều nhất trí đó chính là những gì họ đang tìm kiếm.
Algarve,
tôi nói với họ khi trời hửng sáng,
là một Torremolinos đẹp hơn, hai trăm năm về trước.
Và thế là họ quyết định đi Algarve.
Tám giờ sáng, khi Monica và Cato đã thoát khỏi ảnh hưởng của LSD, sáu bạn trẻ leo lên chiếc pop-top màu vàng. Joe ngồi trước tay lái vì lúc này anh đã là tài xế chính thức, còn những người khác thì ngồi thu lu trong những tư thế sáng tạo khác nhau. Hai cái giường gắn sẵn trong xe được xếp lại cho gọn, trong khi hai cái bổ sung thì được cột chặt lên trần bằng dây thừng và ròng rọc. Ngắm kỹ mọi đồ lề - sách vở, đồ hộp Tây Ban Nha, chai rượu - tôi ngờ rằng đến cả một chú mèo con cũng chưa chắc đã len nổi vào xe. Joe bấm còi. Gretchen nghiêng mình ra ngoài cửa sổ hét tạm biệt những người láng giềng đã đối xử tử tế với cô, cả các bà đứng tuổi đứng trên ngưỡng của vẫy chào từ biệt.
Trên đỉnh đồi, một viên cảnh sát ngăn chiếc pop-top lại kiểm tra xem có phải Joe và bộ râu theo kiểu Chúa Jesus của anh đang rời thành phố không, rồi phẩy tay cho phép đi.