X - Chương 9
-
6 Người Đi Khắp Thế Gian (Trọn bộ 2 tập)
- James Albert Michener
- 2429 chữ
- 2020-05-09 03:39:59
Số từ: 2413
Thể Loại: Tiểu Thuyết Hư Cấu
Người dịch: Nguyễn thị Bạch Tuyết
NXB Văn Học
Ngày mười bốn tháng Bảy không khí Pamplona náo nhiệt đến tột đỉnh. Suốt đêm, hàng nghìn người Pháp rầm rập vượt qua biên giới để
regarder les taureaux
[95]. Họ là những con người đẹp đẽ, quần trắng giản dị và áo dệt cộc tay gọn gàng thêu hình cá sấu trên ngực trái. Nhiều người đội mũ nồi và ai cũng cười nói ồn ĩ.
Năm giờ rưỡi các ban nhạc tập trung tại Bar Vasca, và vì đó là buổi sáng cuối cùng được đánh thức thành phố dậy nên họ chơi hoàn toàn thoải mái, tiếng trống ầm ầm như pháo bắn. Holt nhảy ra khỏi giường, cạo râu bằng nước lạnh, và sau đó, vẫn ăn mặc như thường lệ, đến gõ của một vài phòng. Khoảng sáu giờ, một nhóm thanh niên nam nữ mỗi người mỗi vẻ tề tựu trong phòng anh, kể cả hai cô gái Mỹ rất xinh học ở trường Wellesley mà đêm trước Joe thấy loay hoay tìm chỗ ngủ ở quảng trường.
Holt phân công Clive giữ chỗ cho các cô gái ở cạnh rào chắn dẫn vào phố Estafeta:
Bây giờ đi ngay thì hơn. Đến sáu giờ thì mọi vị trí thuận lợi sẽ bị chiếm hết đấy.
Khi chỉ còn lại bốn người chúng tôi, anh dặn,
Cà phê xong rồi chúng ta lên tòa thị chính. Chúng ta phải giành được chỗ an toàn ở góc đó cho ông Fairbanks.
Trên đường rảo bước lên đồi, anh mua cho mỗi người một tờ báo, và trong lúc cuộn tròn tờ của mình lại, anh nhắc chúng tôi về chiến thuật của chúng tôi, đoạn nói thêm,
Không được hành động khinh suất, khi các bạn nghĩ đàn bò đã chạy qua an toàn. Bởi vì chúng có thể quay lại bất thình lình và loại các bạn khỏi cuộc chơi.
Khi chúng tôi tới tòa thị chính, quảng trường đã đông nghịt những người là người, trong đó có rất nhiều du khách Pháp đi chơi nhân Ngày Bastille và chưa từng chạy bao giờ.
Đám đông này không ngon lành rồi,
Holt nhận xét với vẻ chuyên nghiệp.
Mọi người phải cảnh giác vì hôm nay chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Dẫn tôi vào vị trí, anh nhỏ giọng nói thêm để mấy bạn kia không nghe thấy,
Có lẽ tôi không cần dặn ông, nhưng hãy cố cưỡng lại cám dỗ chạy theo đàn bò khi chúng đã vượt qua chỗ ông. Nếu một con quay lại quảng trường này thì hẳn sẽ có chuyện, và tôi không muốn lo lắng cho một lão già ấm ớ như ông.
Tôi nhìn theo trong lúc anh dẫn hai thanh niên mà anh nhận trách nhiệm trông nom vào vị trí. Lúc đầu tưởng như có lầm lẫn gì đó vì họ bị đám đông vây cứng, nhưng bảy giờ kém hai phút, khi cảnh sát cho phép những người ở hàng trên cùng len qua rào chắn, Holt và hai chàng trai thấy mình đang đứng đúng chỗ đã định, ngay hàng đầu những người sẽ tham gia chạy cùng đàn bò trên đoạn đua hồi hộp nhất.
Đúng bảy giờ, pháo thăng tiên phụt nổ và một nỗi lo sợ thắt ruột thít chặt tất cả chúng tôi. Tôi không thể giải thích vì sao tôi, một người những năm trước vẫn thường chạy với đàn bò và lần nào cũng giữ vững được tinh thần từ đầu đến cuối cuộc đua, lại phấn khích như một người Pháp mới toanh, vậy mà tôi đã thế. Tôi vô tình nhìn Cato khi quả pháo thăng thiên thứ hai nổ, và có thể nhận ra anh đang bị mắc kẹt vào một việc mà giờ anh không thể rút lui.
Tôi không quan sát Holt và hai chàng trai nữa mà đưa mắt xuống bãi quây, và trong khoảnh khắc tôi bắt được những hình ảnh đầu tiên của đàn bò đang chạy rầm rập lên dốc, qua bệnh viện quân đội, qua Bar Vasca, vào con ngõ hẹp sẽ dẫn thẳng chúng đến tôi. Tôi thấy mình lầm rầm cầu nguyện là từng con sẽ rẽ vào phố Dona Blanca, chứ không phải vào tôi.
Lúc này chúng đã ở đây, sáu con bò đực hung hăng và mười con bò thiến to lớn xông thẳng vào tôi, tôi thấy mình như sắp xỉu, nhưng đến phút cuối cùng, như mọi lần, chúng rẽ sang trái, chạy qua tôi chỉ cách non một mét, rồi vào phố Dona Blanca. Quá phấn khích không sao kiềm chế được, tôi dợm bước đuổi theo chúng để xem có chuyện gì xảy ra với Holt và hai chàng trai không, nhưng tôi vừa chạy được mấy bước, một người Tây Ban Nha nhỏ nhắn đã túm lấy tay tôi kéo vào trong đám đông, miệng hét,
Señor, otro!
[96]
Trong cơn phấn khích, tôi đã không đếm đàn bò - thực ra, tôi có cố cũng không đếm được vì chúng chạy qua tôi như những bóng mờ, và đầu óc tôi rối tinh rối mù đến nỗi tôi không sao thấy rõ mà cũng chẳng đếm chính xác được - và lúc này con cuối cùng, bị tụt lại sau đàn, đã chạy thình thịch đến gần, lao thẳng đến vị trí tôi vừa rời đi. Chẳng thèm để ý đến tôi và những người như tôi, nó phóng về phía trước, chỉ chăm chăm đuổi kịp các bạn. Tôi lại tiếp tục chạy, và vì thế được chứng kiến khá gần những chuyện xảy ra ở chỗ rẽ vào phố Estafeta.
Nhìn lướt qua tình hình, tôi nhẹ cả người thấy Cato đã nằm thu lu trong khe tường dưới tủ kính cửa hàng quần áo trẻ em, trong khi Joe ép sát vào rào chắn. Holt vẫn an toàn giữa phố, nhưng vì đã đếm số bò chạy qua, anh biết còn một con nữa sắp tới và có thể sẽ nguy hiểm. Hét lên
Nằm yên đấy!
với Cato và
Giữ nguyên như thế!
với Joe, anh bước vài bước khôn ngoan để tự bảo vệ bản thân. Nhưng anh không thể biết được mình đang bước đến ngay trước mặt một thanh niên Pháp hoảng loạn, người mà theo như những diễn biến sau đó hẳn đã trải qua buổi sáng hãi hùng nhất trong đời.
Khệnh khạng bước vào quảng trường tòa thị chính lúc bảy giờ kém mười lăm, anh chàng huênh hoang tuyên bố sẽ chạy với đàn bò mừng Ngày Bastille, và khi quả pháo thăng thiên được bắn lên, anh vui vẻ di chuyển xuống phố Dona Blanca, nhưng khi đến phố Estafeta và nhìn dọc con đường dài đáng sợ vốn là nơi thử thách bản lĩnh đàn ông ấy, anh hoàn toàn rụng rời và thét lên
Mình làm gì ở đây?
Trong cơn hoảng loạn, anh cố chui qua rào chắn, nhưng viên cảnh sát mà chúng tôi đã chứng kiến thi hành phận sự trước đó liền đẩy anh trở lại đường đua. Sau đó anh chạy lại chỗ rào chắn nơi các cô gái đang ngồi nhưng rồi lại bị viên cảnh sát thứ hai xô trở lại lòng đường. Hồn bay phách lạc, anh cuống cuồng lao đến chỗ thứ ba, ở đó anh lại tình cờ chạm trán một đại úy cảnh sát, người này đấm vào mặt anh quát,
Muốn chạy hả - chạy đi!
Vẫn sợ Estafeta, anh thanh niên quay về hướng tòa thị chính, nhưng đàn bò đã vòng qua góc phố và đang lao thẳng về phía anh. Anh thét lên kinh hoàng,
Tôi phải làm gì?
Holt liền đẩy anh xuống đất rồi hướng dẫn anh nằm thu mình sát tường một cửa hiệu. Anh thanh niên nằm run như cầy sấy ở đó trong khi năm con bò đầu tiên ầm ầm lao qua, nện móng cồm cộp xuống mặt đường, không xa cái đầu đang bị che đi của anh.
Khi chúng đã chạy qua, anh đứng dậy đi ra giữa đường, nhưng đúng lúc đó con bò cuối cùng xuất hiện... anh bạn trẻ đứng sững như trời trồng. Những gì vừa xảy ra từ sáng tới giờ đã quá sức chịu đựng của anh. Hiểu được điều gì xảy ra, Holt một lần nữa đến giải cứu và đẩy anh lùi về bức tường phía sau, rồi đứng ngay đơ thành một tượng đài bất động nhỏ nhoi trong khi con bò lạc đàn lao qua. Đó là giây phút đầy kịch tính, tất cả những người được chứng kiến, trong đó có cả tôi, đều vỗ tay tán thưởng.
Vì vậy đáng lẽ mọi việc sẽ diễn ra tốt đẹp, không ngờ khi định rẽ vào phố Estafeta con bò lạc đàn ấy lại phóng quá nhanh và trượt chân ngã. Rồi xảy ra hai việc thay đổi cuộc chạy buổi sáng ấy. Lấy lại thăng bằng xong, con bò thành ra quay đầu sau, và cuối cùng khi nhìn suốt phố Estafeta không thấy một bạn đồng hành nào, nó cuống lên, bắt đầu giương sừng quật túi bụi bất cứ thứ gì ở phía trước.
Bằng một đòn quét sừng trái điên cuồng nó rạch vào rào chắn, ngay dưới chân Monica, rồi lao sang bên kia đường, đúng nơi Cato vẫn nằm thu mình trong khe tường dưới tủ kính, đầu gối co lên để bảo vệ bụng. Nếu anh bị bò húc trong tư thế cả người áp vào hai mặt phẳng cứng, vết thủng sẽ rất tệ hại, có thể còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhìn thấy cặp sừng đang lao tới, Cato rú lên, nhưng cặp sừng lại không xọc xuống vì đúng lúc quyết định ấy Holt đã nhảy đến trước mũi con bò, xua tay và phẩy tờ báo, bằng cách đó đánh lừa nó quên Cato đi.
Hành động này thật phi thường, một trong những hành động quả cảm nhất những năm gần đây, và một thợ ảnh tinh mắt, ở tư thế sẵn sàng chờ biến cố khi chú bò đơn độc trượt ngã, đã chớp được vẻ đẹp trọn vẹn của cảnh tượng ấy; con vật đang điên tiết, cách Cato chừng chục phân; Cato nằm co rúm ngoài phố; Holt, với hành động tự nguyện hy sinh, thu hút con bò để nó quên người bị ngã mà hướng về phía anh. Và tấm ảnh nổi tiếng này còn cho thấy một chi tiết nữa: phía sau Holt là một người Pháp đang khiếp sợ sắp túm lấy anh để sử dụng anh như cái mộc.
Đó là những gì đã xảy ra. Bình thường Holt sẽ xoay người ra ngoài tầm với của con bò và nó sẽ đổi hướng đúng vị trí để chạy xuôi xuống phố Estafeta mà không gây hại gì, nhưng khi người Pháp kia túm lấy Holt thì anh không thể làm thế được. Bị siết chặt từ phía sau như trong gọng kìm, anh không thể di chuyển khi con bò lao thẳng tới. Lúc này tôi đang đứng cách đó hơn ba mét, kinh hãi chứng kiến con vật cắm phập sừng phải vào bụng Holt rồi bổ thêm hai nhát nữa, trong khi người Pháp kia giữ anh chặt cứng. Cuối cùng một công nhân cầm cây sào thúc cho con bò chạy xuống phố Estafeta, không gây thêm rắc rối nữa.
Tôi không phải người đầu tiên đến chỗ Holt khi anh đổ xuống lề đường, nhưng tôi ở trong số những người đầu tiên. Tôi chộp lấy một chân anh, thấy máu đã chảy thành dòng xuống đó, nhưng hình ảnh cuối cùng của tôi về góc đường đáng sợ ấy là Cato đang đấm anh người Pháp thùm thụp. Hai cảnh sát Tây Ban Nha kéo Cato đi và rồi chính họ cũng bắt đầu đấm anh người Pháp kia, còn dã man hơn.
Chúng tôi chạy dọc phố Santo Domingo, qua Bar Vasca, thế là bà Raquel nhìn thấy chúng tôi khiêng Holt đến bệnh viện. Bà thét lên, rồi mấy anh thợ đốn gỗ chạy ra phố theo chúng tôi. Cổng quân y viện đã mở sẵn, chúng tôi lao lên tầng trên đến phòng mổ, tại đó các bác sĩ khám sơ qua vết thương ở bụng anh và nói,
Rất sâu.
Rồi họ nhìn thấy vết sẹo ở ngực do chính họ khâu, một bác sĩ phẫu thuật luồn tay vào quần Holt sờ vết sẹo ở mông.
A, el Americano. Ông ấy sẽ không sao đâu. Người này biết rõ cách tự vệ mà.
Rồi họ bắt tay vào việc phẫu thuật.
Ra đến phố, tôi thấy ba cô gái đã chờ bên ngoài cổng bệnh viện. Mặt Monica tái mét. Môi Gretchen mím chặt. Còn Britta thì thổn thức. Tôi đến gần cô theo bản năng, và cô áp má vào ngực tôi.
Cháu yêu ông ấy vô cùng,
cô thì thầm.
Anh ấy sẽ sống.
Thật không?
ba cô gái hỏi.
Người khác có thể không, nhưng anh ấy sẽ sống.
Chúng tôi đang đứng đó thì Joe và Cato lên đến nơi.
Ông ấy đã hy sinh thân mình để cứu tôi,
Cato lẩm bẩm luôn miệng.
Đúng là anh ấy đã làm thế,
tôi gắt.
Cậu đừng bao giờ quên những lời ấy.
Thật đáng xem,
Joe nói.
Một người đàn ông và một tờ báo.
Anh bạn Pháp ấy đẹp trai đấy chứ, phải không?
Monica hỏi.
Anh chỉ muốn giết chết hắn,
Cato đáp.
Chú Fairbanks,
Britta thì thầm,
cháu muốn đến nhà thờ.
Vậy là tất cả chúng tôi rời bệnh viện lên đồi đến nhà thờ Santo Domingo. Chúng tôi đẩy cửa đi xuống hai nhịp cầu thang tới gian giữa giáo đường nơi lễ mi xa buổi sớm vừa bắt đầu, nhưng chưa kịp ngồi thì một người đưa tin của bệnh viện đã chạy tới mời linh mục.
Lạy Chúa tôi!
Britta thổn thức trong khi tôi đến chỗ người đưa tin hỏi thăm tin tức. Anh này nói,
Phòng xa... Vết thương ở bụng mà, ông biết đấy.
Tôi quay lại chỗ Britta thông báo,
Chỉ phòng xa. Giờ chúng ta sẽ ngồi đây cho đến khi lấy lại được bình tĩnh.
Và cả Cato cũng cầu nguyện.