Chương 283: Nguy hiểm


Gân xanh nổi gồ trên mu bàn tay đang ấn cổ trùng, trên trán Mục Cẩm Vân đã chảy ra vài giọt mồ hôi.

Mục Cẩm Vân biết chắc chắn là giờ8 sắc mặt của mình rất tệ, gương mặt cũng hơi vặn vẹo dữ tợn vì đau đớn. Bởi lẽ đó hắn bước lên hai bước, sau khi cắn răng cố chịu thì dần dầ3n khiến mình bình tĩnh lại.
Ông vô cùng tập trung khắc trận pháp lên trên lông vũ, ngọn lửa trong lòng bàn tay hóa thành từng tia từng luồng, tựa như dòng dung nham nhỏ chậm rãi chảy vòng quanh phù văn trận pháp.
Tô Lâm An nhìn rất kỹ, ghi nhớ thủ pháp và cách khống chế lửa của ông nội. Nàng biết, ông nội cố ý hoàn thành bước cuối cùng trước mặt nàng, chính là muốn dạy nàng phép luyện khí cao cấp này.
...
Tô Lâm An nhìn thấy Mục Cẩm Vân bước vào sương mù. Động tác tách màn sương ra của hắn như đang nhấc rèm che trước giường, trông có đôi phần gợi cảm khó nói.
Trái tim hắn đập thình thịch thình thịc6h.
Nhưng không phải là trái tim của chính hắn, mà là con cổ trùng kia trở nên lớn hơn, vừa đỏ vừa lớn, như căng phồng lên vậy. Sương5 mù xung quanh đã có màu đỏ nhàn nhạt, khiến hắn ngửi thấy được một mùi máu tanh. Dưới tầng băng dưới chân, Mục Cẩm Vân đã nhìn thấy...
Đợi đến khi từng tia niệm lực nhập vào thần thức, thế giới trước mắt nàng bỗng xảy ra sự thay đổi kỳ dị.
Làn sương mịt mù vốn có đã biến thành màu đỏ máu, khắp nơi đều là màu đỏ mênh mông. Dường như nàng đang ở trong một biển lửa, không khí nồng mùi máu tanh khiến người ta cảm thấy khó chịu, đến ngay cả quần áo cũng như bị máu thấm đẫm, trở nên ướt nhẹp.
Hôm nay khi tới đây nàng mặc váy dài màu xanh lam, trên người còn khoác chiếc áo choàng mà Mục Cẩm Vân đưa.
Nhưng giờ, nàng lại đang mặc váy xếp ly màu hồng, eo thắt đai lụa. Nàng cúi đầu nhìn, thấy hổ khẩu() tay phải có một con bướm nhỏ màu vàng kim nhạt. Ký ức tựa như được rút ra từ dòng thời gian, nàng trở lại thời thiếu nữ của hơn ngàn năm về trước.
Giữa lúc nghi hoặc, Tô Lâm An nhận ra cảnh sắc trước mặt lại thay đổi.
Đầu nàng là một mớ hỗn độn, bên tai vang lên những tiếng ù ù, cả người cảm thấy choáng váng. Đợi đến khi Tô Lâm An cắn đầu lưỡi cố gắng tỉnh táo lại, nàng bất ngờ nhận ra, nơi nàng đang đứng là núi Phượng Tê.
Nàng bước theo, vừa nhấc chân thì thấy Mục Cẩm Vân đã bước lên phía trước vài bước, không hề đứng ở bên đợi nàng.
Tô Lâm An bước nhanh hơn vài bước. Trong này có lẽ khá nguy hiểm, hai người ở cùng nhau thì an toàn hơn. Mục Cẩm Vân muốn đi trước mở đường, tất nhiên là nàng sẵn sàng tiết kiệm chút sức lực mà ôm đùi lớn. Thế nhưng nàng vừa đi tới nơi có vết máu mờ nhạt trên nền tuyết, Mục Cẩm Vân ở đằng trước bỗng quay người lại. Đôi mắt hắn tràn đầy tơ máu, đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn vặn vẹo, tức giận quát:
Không được vào đây!

Nàng đang làm gì?
Tô Lâm An lắc đầu thật mạnh, màu đỏ máu trong mắt nàng lặng lẽ rút đi. Nhưng ngay sau đó, sát ý kia lại nhấn chìm nàng, khiến nàng tựa như bị núi thây biển máu nuốt chửng, hận không thể hủy diệt tất cả!
Thế nhưng rõ ràng trên người nàng có lá chắn linh khí, lẽ nào, lá chắn linh khí của nàng không ngăn được làn sương máu ở nơi đây ư!
Mục Cẩm Vân thì sao? Mục Cẩm Vân đâu rồi?
Sau khi bị sương mù nuốt trọn, Tô Lâm An bèn mở rộng thần thức ngay lập tức. Nàng không nhìn thấy Mục Cẩm Vân, cũng chẳng phát hiện ra trong làn sương này có điều gì bất thường.
Nhưng Tô Lâm An không dám chủ quan, nàng dùng niệm lực.
Cái cây đó được đặt trong một con ấn? Còn có một đốm lửa nhỏ đang bị đè dưới đáy ấn?
Nàng dừng bước lại, kinh ngạc nhìn thứ bỗng hiện ra trong biển ý thức, luôn cảm thấy chúng hơi quen thuộc. Đó là thứ gì?
Ở phía trước có người, đều là đám người truy sát nàng!
Nàng không do dự nữa, mạnh mẽ vung ra từng đao liên tiếp. Cũng vào đúng lúc này, lá xanh trên cái cây trong biển ý thức lay động xào xạc. Tiếp đó, một quầng sáng xanh lục nổ tung ra từ trên cây, bao phủ hoàn toàn biển ý thức của nàng. Sức mạnh va chạm khi ánh sáng xanh nổ tung khiến màu đỏ trong đáy mắt Tô Lâm An rút đi hoàn toàn. Nàng tỉnh táo lại ngay, sau đó tức khắc cảm thấy cả người đau đớn khôn nguôi!
Tuy rằng Tô Lâm An không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng phản ứng cực nhanh, vận chuyển linh khí lui ngay về phía sau. Tuy nhiên đám sương mù đó còn nhanh hơn, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ lấy cơ thể nàng. Rõ ràng nàng đã lui về sau một khoảng rất dài, nhưng khi mũi chân chạm đất vẫn đáp trúng vết đỏ kia.
Làn sương đó đã bành trướng!
Chỉ trong nháy mắt, Tô Lâm An đã lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Trong biển ý thức của nàng không có Khoa Đẩu Hỏa, Sơn Hà Long Linh, đến ngay cả ấn Công Đức cũng chẳng tồn tại. Mà hiện giờ, nàng thấy ông nội đang cầm một chiếc lông vũ nho nhỏ trong tay. Rõ ràng chiếc lông vũ ấy đang bị lửa thiêu đốt, nhưng vẫn óng ánh phát quang, tỏa ra ánh sáng long lanh trong suốt tựa như băng tuyết.

Thứ được khắc cuối cùng là trận pháp Tụ Linh.
Tô Thừa Vận cười khà khà rồi nói,
Sau này thế giới nhỏ ở trong đây sẽ có thể tự động hấp thu linh khí trời đất, sau này con có thể nuôi vật sống ở bên trong.

Nhưng vào đúng lúc này, trong đầu nàng bỗng lóe lên một vệt sáng xanh lục.
Tô Lâm An nhìn thấy trong biển ý thức đang bị làn sương đỏ bao phủ của mình, có thêm một gốc cây xanh biếc.
Cổ trùng càng không chịu yên phận, hắn càng bị hành hạ nhiều.
Đợi sau khi chắc chắn bản thân đã 9bình tĩnh lại, hắn đang muốn quay đầu gọi Tô Lâm An qua thì đột nhiên, sắc mặt hắn biến đổi.
() Hổ khẩu: eo bàn tay, khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.
Phong cảnh núi Phượng Tê rất đẹp, nàng ngồi trên xích đu vui vẻ đung đưa, nghiêng đầu nhìn ông nội Tô Thừa Vận đang luyện khí trong vườn.
Dung nham nóng bỏng!
Vô vàn tiếng gào thét bỗng va vào nguyên thần hắn, tiếp đó, dòng máu vốn lạnh băng đang chảy xuôi trong cơ thể hắn, giống như bị dòng dung nham nung đến sôi trào, khiến cả người hắn nóng hầm hập khó chịu, trong lòng nhất thời cáu kỉnh!
Chỉ là quá trình luyện khí vô cùng dài. Hiện giờ tu vi của nàng không đủ, nhìn lâu thì cảm thấy thần thức mệt mỏi, cứ vậy mà ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi tỉnh lại, nàng đã nằm trên giường của chính mình, còn được đắp một chiếc chăn mềm mại.
Sau đó Ma giáo bị hủy diệt, nàng bị không biết bao nhiêu tu sĩ chính đạo truy sát, hai tay dính đầy máu tươi, đan độc trong cơ thể cũng tích tụ ngày càng nhiều.
Hai mắt dần bị màu đỏ máu che phủ, trong lòng Tô Lâm An dâng lên sát ý hừng hực không cách nào dằn lại được. Vô vàn âm thanh gào hô chém giết cứ lũ lượt vang lên trong đầu khiến nàng dần mất đi thần trí, loan đao trong tay vung chém lung tung, dường như muốn trút ra toàn bộ sát ý đang trào dâng trong lòng.
Cuộc sống vừa êm đềm lại vừa tươi đẹp, nàng vô lo vô nghĩ lớn lên trong núi Phượng Tê. Tuy rằng nàng ở trong tổng đàn Ma giáo, nhưng lại chưa từng thấy máu. Nàng là một công chúa bé bỏng được che chở cẩn thận, cuộc sống an nhàn đến mức nàng như quên hết tất cả. Cho tới một ngày, thần thức của nàng cảm nhận được trong tổng đàn Ma giáo ngoài núi Phượng Tê đã xảy ra biến cố nghiêng trời lệch đất.
Vào lúc hoang mang bất an, nàng nhìn thấy người cha vẫn luôn không thể nào gần gũi được của mình đánh nhau với ông nội bị tẩu hỏa nhập ma ở chân núi Phượng Tê. Cha còn nói cho nàng biết, ông nội tẩu hỏa nhập ma không nhận người thân, tàn sát Ma giáo đến máu chảy thành sông. Cha ngăn ông nội đã giết người đến mức mắt đỏ ngầu lại trước, bảo nàng mau trốn đi!
Mẹ nó, trúng bẫy rồi!

Không ngờ lại là ảo cảnh Huyết Sát, khiến người ta bị sát ý chi phối, biến thành một vũ khí hình người chỉ biết chém giết. Những đường đao mà nàng vừa vung ra, thực ra đều chém lên người mình. Lúc này cánh tay, eo, thậm chí là từ cằm đến ngực nàng đầy những vết đao chằng chịt, đau đến mức nàng phải hít mạnh, lấy đan dược ra dùng ngay tức khắc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.